
nhưng đầu lại dựa vào vai anh. Thấy mí mắt cô sắp sập xuống, Thẩm Mục Phạm thở dài. “Buồn ngủ lắm hả em?”
“Ừm.” Bạch Chi Âm gật đầu, còn rất phối hợp ngáp mấy cái. Không biết có phải buổi tối bị giày vò nhiều quá hay không mà gần đây cô rất dễ buồn ngủ, cứ luôn có cảm giác ngủ không đủ.
Cô ngáp mấy cái liền, Thẩm Mục Phạm cho dù có đầy bụng nghi vấn nhưng cũng quyết định để nói sau. “Thôi được rồi, anh đi ngủ với em.” Đêm khuya yên tĩnh, phòng ngủ tối om chỉ nghe tiếng hít thở rất khẽ. Bạch Chi Âm cẩn thận xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Mục Phạm, từ từ mở mắt ra.
Bạch Chi Âm cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng cô không phải người vô tâm đến mức quên đi tình hình trước mắt, nằm xuống liền khò khò vào giấc ngủ. Vừa rồi sở dĩ nháo nhào đòi ngủ là vì không muốn để Thẩm Mục Phạm có cơ hội tra hỏi, cô không nghĩ ra lí do tới đảo Nam Nha, cũng không biết nên giải thích như thế nào về việc lén gặp Bạch Vi Đức…
Gối đầu lên tay, bên tai truyền đến cuộc nói chuyện của Thẩm Mục Phạm và Dr. Vương. Anh nói cô là vợ chưa cưới, điều đó có phải chứng minh anh thật sự muốn kết hôn với cô? Nếu như vậy, phải chăng bây giờ cô có thể đem tình hình của Tiểu Thiên nói với anh? Nhưng với sự thông minh của anh, liệu có thể vì vậy mà sẽ nghĩ lại những chuyện trước đây đều là do cô dày công bày mưu tính kế? Nếu như anh biết rõ mọi chuyện, liệu anh còn có thể đồng ý kết hôn với cô nữa không? Rốt cuộc tình cảm của anh đối với cô sâu sắc đến mức độ nào?
Thở dài vài tiếng nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, Bạch Chi Âm cáu kỉnh xoay người trở mình, vừa quay đầu lại liền đối mặt với đôi mắt sáng tỏ đang mở, cô sợ tới mức hét lên một tiếng sợ hãi. “Anh, sao anh lại thức dậy?”
Thẩm Mục Phạm chăm chú nhìn cô, không trả lời mà hỏi lại. “Vì sao lại không ngủ?”
Cố nén trái tim đang đập nhanh, ánh mắt Bạch Chi Âm lóe sáng. “Em khát nước, đang định đi uống nước.”
Nói xong, cô liền xốc chăn lên, làm bộ phải xuống giường để uống nước. Nào biết vừa chống người dậy thì đã bị một một sức mạnh kéo ngược trở về, một lần nữa ngã ở trên nệm. Tiếp theo, không đợi cô kêu lên tiếng, một bóng đen bao trùm trước mặt cô.
Tay trái Thẩm Mục Phạm chống ở bên hông cô, tay phải gạt đi những giọt mồ hôi trên trán cô. “Anh đã bao giờ nói với em là anh không thích bị người khác lừa gạt chưa?”
Giọng điệu của Thẩm Mục Phạm rất nhẹ nhàng nhưng lại tựa như lưỡi dao sắc bén được bao bọc trong lớp vải nhung lụa, đẹp nhưng nguy hiểm, làm tâm trạng Bạch Chi Âm càng lo lắng. Thẩm Mục Phạm lại làm như không cảm thấy sự căng thẳng của cô, thấp giọng hỏi. “Hử?”, giục cô trả lời.
Bạch Chi Âm nuốt nước miếng, định đem vấn đề này vứt trả cho anh. “Anh cảm thấy em lừa gạt anh?”
Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm không tiếp chiêu. Anh chỉ hơi nhếch khóe miệng, đem quả bóng này ném trả lại cô. “Anh cũng đang muốn biết, em có phải vậy hay không?”
Bạch Chi Âm nhíu mày nhanh chóng suy xét hàm ý trong lời nói của anh. Nghe giọng điệu của Thẩm Mục Phạm, giống như đã khẳng định rằng cô có việc lừa gạt anh, nhưng cô không biết thì rốt cuộc anh đang chỉ chuyện gì?
Lại cân nhắc một phen, Bạch Chi Âm quyết định nói từ cái nhỏ nhất. “Giả bộ ngủ cũng coi là lừa anh sao?”
Tiếc rằng Thẩm Mục Phạm vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi. “Vì sao lại giả bộ ngủ?”
“Sợ anh mắng em.” Bạch Chi Âm nhỏ giọng nói.
Cứ tưởng rằng giả vờ có vẻ đáng thương thì ít nhiều gì Thẩm Mục Phạm cũng sẽ mềm lòng, ai biết được anh vẫn khẽ cười đạm mạc như trước. “Em đã làm gì để anh phải la mắng?”
Bạch Chi Âm cắn răng, chậm rãi nói. “Em đã hứa với anh là sẽ không gặp Bạch Vi Đức, nhưng…”
“Vì sao em lại đi gặp anh ta?”
Nhận thấy được đôi mắt Thẩm Mục Phạm như đã hiểu rõ, Bạch Chi Âm mới lớn mật đoán rằng đại khái anh cũng đã điều tra ra hết thảy mọi chuyện, hỏi nhiều như vậy chẳng qua là đang cho cô cơ hội để nói. Bạch Chi Âm chậm rãi ngẩng đầu, nhỏ giọng nói.“Em đi gặp em trai em.”
Thẩm Mục Phạm ừ một tiếng, tỏ ý cô hãy nói tiếp.
Tay nắm chặt tấm chăn, Bạch Chi Âm cố gắng khiến bản thân phải giữ được bình tĩnh. “Em trai em thật ra là một người bị thiểu năng trí tuệ, ông lão vẫn dùng nó để buộc em ở lại nhà họ Bạch. Lần này, em đã làm mất lòng đối tượng xem mặt, lại cùng anh quan hệ không rõ ràng, vì trừng phạt em không nghe lời, ông lão đã mang nhốt Tiểu Thiên ở một viện điều dưỡng ở đảo Nam Nha, không cho em gặp mặt nó.”
Thấy Thẩm Mục Phạm không lên tiếng, Bạch Chi Âm biết cô đã đoán đúng, quả nhiên anh đã biết mọi chuyện của Bạch Thiên. Cô mừng thầm, lại tiếp tục nói. “Từ trước đến giờ, mong muốn lớn nhất của em là mang Tiểu Thiên rời khỏi nhà họ Bạch để em ấy không bị bọn người Bạch Tiểu Vi bắt nạt. Nhưng Tiểu Thiên bị thiểu năng trí tuệ, người giám hộ mà pháp luật quy định là cha mẹ em. Chỉ cần ông lão không đồng ý, cho dù em có bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không có cách nào đưa nó rời khỏi. Cho nên…” Cô ngừng lại một chút, lấy dũng khí nói. “Em định tìm một người có thực lực, mang em cùng em trai rời khỏi nhà họ Bạch.”
Lần này, cuối cùng Thẩm Mục Phạm cũng có phản ứng. “Em cho rằng anh có