
…”
“Được rồi, em đã biết.” Bạch Chi Âm cắt ngang mấy lời nói dong dài của anh. “Em sẽ nghe lời, không đi bất cứ đâu, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”
Thẩm Mục Phạm sờ sờ mũi, cũng biết bản thân hơi dong dài. Có lẽ đây là vẻ mặt khác của anh, cho nên làm sao cũng không yên tâm được.
***
Không đi máy bay đường dài, vậy mà kinh nguyệt lại đến sớm mấy ngày. Nhìn thấy màu đỏ sậm dính trên quần, Bạch Chi Âm mệt mỏi ngồi sụp xuống, khóc không ra nước mắt. Ông trời thật tàn nhẫn, cô chỉ muốn một đứa con, vì sao lại khó khăn đến vậy?
Bác sĩ an ủi cô. “Thời kí trứng rụng tương đối dễ dàng thụ thai, nhưng không phải chắc chắn sẽ được. Cô còn trẻ, đừng nóng vội.”
Sao lại không vội cho được? Theo lời nói dối của cô về chu kì mang thai, thì bây giờ cũng đã ba tháng, trước đó vài ngày Thẩm Mục Phạm còn vuốt vuốt vòng eo mảnh khảnh của cô nói. “Em yêu, không phải là em ăn quá ít đấy chứ, sao không mập lên chút nào vậy?”
Trong lòng cô hoảng lên, qua quýt trách cứ. “Ba tháng đầu sẽ không thấy rõ, qua đoạn thời gian này sẽ mập ra.” Trơ mắt nhìn tia hi vọng bị dập tắt, lại một tháng trôi qua nữa, cô dù muốn giấu cũng không giấu được.
Bạch Chi Âm buồn bã hai ba ngày liền ăn uống không ngon miệng, chu kì kinh nguyệt cũng bị rối loạn. Hai ngày đầu chỉ có vài vệt đỏ, cô nghĩ qua hai ngày sẽ bình thường, nào biết ngày thứ ba lại không có.
Bác sĩ giải thích. “Có thể cô bị áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến việc điều hòa bài tiết hooc môn, không có vấn đề gì. Cô lại theo dõi một thời gian, nếu kinh nguyệt còn như vậy, sẽ kiểm tra một lần.”
Cô không có tâm trạng ăn cơm, người làm tưởng cô ốm nghén, làm tròn bổn phận gọi điện báo cáo cho Thẩm Mục Phạm. Buổi tối, khi anh gọi điện về, giọng điệu gấp đến độ không biết làm sao. “Thím Trương nói hai ngày này em không chịu ăn gì cả, có phải có chỗ nào không thoải mái?”
“Không có gì đâu, chỉ là không muốn ăn gì cả.”
“Có nôn không?” Thẩm Mục Phạm lại hỏi.
Bạch Chi Âm lắc đầu. “Không có.”
Thẩm Mục Phạm nghe cô trả lời miễn cưỡng, đoán là tâm trạng cô không tốt, dịu dàng dỗ dành. “Muốn ăn cái gì thì nói với thím Trương. Trong nhà không có thì bảo tài xế chở em đi ăn, nếu còn thật sự không muốn ăn, thì cũng không nhất thiết phải ép uổng bản thân.”
Cô còn tưởng rằng anh sẽ giống như mọi người với thím Trương, vất vả khuyên cô nên vì đứa bé, không muốn ăn cũng phải ăn. Nào biết anh làm mọi chuyện đều vì cô đầu tiên, khiến cổ họng cô trào dâng một cảm giác nóng bỏng, dũng khí trước nay chưa từng có. Hãy nói đi, anh ấy sẽ tha thứ cho mày.
Cắn chặt răng, Bạch Chi Âm hít sâu một hơi. “Mục Phạm, có một chuyện em muốn nói với anh, thật ra…”
“Anh, thì ra anh ở đây.” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng gọi trầm ấm, đánh gảy lời cô. Sau đó Thẩm Mục Phạm dường như đem điện thoại dời ra một chút, cuộc nói chuyện của bọn họ loáng thoáng truyền tới, hình như là đang nói chuyện Đường Đường xuất viện.
Bạch Chi Âm nắm chặt ống nghe, câu nói “Em không mang thai” chực chờ trong cổ, ngăn cô hít thở không thông. Thời gian một giây rồi một giây trôi qua, dũng khí thật vất vả muốn nói dần dần cũng biến mất không còn.
Qua một hồi lâu, trong ống nghe lại truyền đến giọng nói của Thẩm Mục Phạm, “Xin lỗi em, vừa nãy Mục Sanh lại đây. Đúng rồi hồi này em muốn nói gì với anh?”
“Không có gì.” Co cắn môi, cười khổ. “Anh về rồi nói sau.” Chuyện này vẫn là nói trước tiếp là tốt nhất.
Cho dù không nhìn thấy cô, nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn rất tinh ý cảm nhận ra cô có tâm sự, cẩn thận hỏi. “Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Thật sự không có gì mà, chỉ muốn hỏi khi nào thì anh về?”
Thẩm Mục Phạm nở nụ cười. “Em nhớ anh.”
Bạch Chi Âm ừ một tiếng, chạm rãi nói. “Rất nhớ, rất nhớ anh.”
Thẩm Mục Phạm cười càng sâu. “Ngày mai anh sẽ trở về.”
“Chuyện Đường Đường đã đâu vào đấy rồi à?” Cô kinh ngạc. Anh đi chỉ có ba ngày, trừ thời gian đi trên đường, thời gian anh ở lại Houston rất ngắn.
“Chuyện của cô ấy đã có người khác lo, bây giờ anh chỉ cần có trách nhiệm với em thôi.” Đây là kết quả Thẩm Mục Phạm nghiệm được khi đến Mỹ. Thời điểm mà máy bay rời khỏi Hồng Kong, trong trái tim, tâm trí anh chỉ toàn là Bạch Chi Âm, lo lắng cô ăn có ngon miệng không, lo cô ở nhà một mình có xảy ra chuyện gì không, ngay cả khi nhìn thấy Đường Đường ở trên giường bệnh, anh cũng chỉ lo cô ngủ một mình có ngon hay không.
Trong nháy mắt, anh giật mình hiểu ra, tình cảm của anh đối với Đường Đường đã trở thành quá khứ. Cuộc sống, sinh mệnh của anh đã bị người con gái tên Bạch Chi Âm bắt mất, gắn bó mật thiết. Bạch Chi Âm tự nói với chính mình, chờ Thẩm Mục Phạm trở về, cô liền nói thật hết mọi thứ. Nhưng mà, một ngày trước khi anh trở về, cuộc điện thoại của Liên Hi đã làm dao động quyết định của cô.
“Tôi mới thu được tin tức, chú Quyền tới cục cảnh sát tự thú, chỉ tội Bạch Phi Dương mua bán văn vật trái phép.”
Bạch Chi Âm rùng mình, không dám tin mà trừng to mắt: “Chú Quyền? Tự thú?”
Liên Hi cũng không dám tin, chú Quyền ở nhà họ Bạch đã vài chục năm, từ một tài xế nhỏ bé trở thành một nhân vật quan trọng nắm đường dây mua