Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325031

Bình chọn: 10.00/10/503 lượt.

iục. “Nhanh nhanh đi tắm đi, em muốn ngủ.”

Thẩm Mục Phạm thấy cô bực bội, cho rằng cô đang mệt nên cũng không hỏi gì thêm, đặt một nụ hôn lên trán cô. “Anh đi tắm đây.”

Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm truyền ra, Bạch Chi Âm cuộn chăn lăn qua lăn lại, khắp người cứ có cảm giác khó chịu, bức bối không nói nên lời.

Tắm xong, Thẩm Mục Phạm nằm lên giường, theo thói quen định đưa tay sang ôm lấy cô, chẳng ngờ cô lại né người sang bên cạnh. Gì đây, anh có ngớ ngẩn mấy cũng nhận ra điểm khác thường.

Cơ thể hướng sát vào người cô, anh xoay vai cô lại, vừa ép hỏi vừa kéo cô lại gần. “Rốt cuộc em làm sao vậy?”

Bạch Chi Âm từ từ nhắm hai mắt lại, miệng mím chặt.

Thẩm Mục Phạm thầm thởi dài, đầu kề lên trán cô, giọng nói nhẹ nhàng như nước. “Em yêu… Nói cho anh biết được không?”

Anh dùng đầu chậm rãi cọ cọ cô, cực kì kiên nhẫn, Bạch Chi Âm bị ép buộc, không còn cách nào khác, lại không muốn thẳng thắn nói ra nguyên nhân cảm xúc của cô thay đổi đột ngột, đành thuận miệng nói. “Không có việc gì cả, chỉ là đột nhiên tâm trạng em không tốt.”

Cô vừa mở miệng nói chuyện, Thẩm Mục Phạm thuận theo hỏi. “Vì chuyện hồi chiều sao?” Anh thử hỏi.

Bạch Chi Âm hơi ngớ người, khi hiểu được anh đang chỉ Bạch Tiểu Vi thì nói qua loa cho xong chuyện. “Cô ta thật phiền phức.”

“Được rồi, không phiền, không phiền.” Thẩm Mục Phạm sờ sờ đầu cô, giống như dỗ dành con nít, hứa: “Chồng em sẽ giúp em báo thù.”

Mắt dừng lại ở vẻ mặt chuyên chú của anh, nơi mềm yếu nhất trong tim Bạch Chi Âm như bị chạm phải, cô rất cảm động. Anh quan tâm đến cảm xúc của cô như thế, vậy mà cô còn so đo chuyện bé như hạt vừng đó làm gì?

“Anh nói đúng.” Cô ôm lấy cổ anh, giở tính trẻ con nói. “Về sai ai bắt nạt em, anh phải giúp em trừng trị kẻ đó.”

“Được.” Thẩm Mục Phạm nhẹ đặt một nụ hôn lên môi cô. “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”

Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, đón nhận đôi môi anh, nhẹ giữ lấy, chậm rãi nhấm nháp vị kem đánh răng trong miệng anh.

Thẩm Mục Phạm bị sự nhiệt tình đột ngột của cô làm cho ngẩn người ra, nháy mắt lại mút lấy đầu lưỡi cô, cùng cô dây dưa.

Hôn đến choáng váng đầu óc, anh mới tiến lại gần tai cô, nói. “Em muốn à?”

Cô dùng đôi mắt mọng nước nhìn anh, bàn tay thong thả mà kiên định nắm lấy vật nóng bỏng, dùng hành động thay cho lời đáp câu hỏi của anh.

Một màn mưa hôn ập đến, hởi thở bị chặn lại, sự tấn công mạnh mẽ khiến cô giống như trôi bồng bềnh theo dòng nước, phải nắm chặt lấy cánh tay anh.

Kích tình qua đi, Thẩm Mục Phạm kéo cả người cô ôm vào ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn nhẵn của cô, sau đó như lơ đãng nói. “À đúng rồi, ngày mai anh phải đi Mỹ một chuyến.” Bạch Chi Âm biết không nên bới móc tới cùng nhưng con quái vật ‘ganh tị’ đang thét gào trong lòng khiến cô không kiềm được phải mở miệng hỏi. “Đi Mỹ làm gì vậy anh?”

“Một người bạn của anh bị bệnh, anh phải đi thăm cô ấy.” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng bình thản trả lời.

Được rồi, câu chuyện đến đây chấm dứt vậy. Bạch Chi Âm ra lệnh cho bản thân, nhưng đầu lưỡi cứ như không nghe lời cô, cô nghe được cả đống câu hỏi thăm dò của bản thân. “Bạn nào vậy? Em có biết người đó không? Là nam hay nữ?”

Thẩm Mục Phạm dừng động tác vuốt ve lưng cô lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen tuyền đầy mị hoặc chăm chú nhìn Bạch Chi Âm không hề chớp mắt.

Bạch Chi Âm bị Thẩm Mục Phạm khiến cho chột dạ, hoảng hốt quay mặt đi, cơ thể từ trong ngực anh xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Mục Phạm, lầu bầu. “Ngủ đi, em mệt rồi.”

Thẩm Mục Phạm không nói gì, trong phòng yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Lưng nằm cứng ngắc nên cảm thấy hơi mỏi, Bạch Chi Âm khẽ cử động. Vừa định xê dịch cơ thể một chút thì đã bị Thẩm Mục Phạm ở phía sau ôm chặt lấy.

Bạch Chi Âm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe Thẩm Mục Phạm nói nhỏ bên tai. “Anh đi gặp một người tên là Đường Đường, là người con gái mà anh thích trong nhiều năm.”

Những lời này như chiếc dùi trống đánh vào lòng Bạch Chi Âm, rất đau, cứ nghĩ đến lại khiến vành mắt cô cũng cay xè. Nhưng con người thật là một sinh vật kì lạ, càng đau đớn thì lại càng buộc bản thân phải vờ như thật bình tĩnh. “Ngày mai khi nào anh đi, có muốn em tiễn anh không?”

Đưa bạn trai của mình đi gặp người thầm thương trộm nhớ, thật sự là rất rộng lượng, rộng lượng đến mức muốn tự vỗ tay khen chính mình.

Thẩm Mục Phạm nắm chặt tay cô, nhỏ giọng dò hỏi. “Em sẽ không bực mình chứ?”

Bực mình, đương nhiên là bực mình rồi. Nhưng câu trả lời lại là. “Em thì có gì mà phải bực mình chứ.”

Thật ra, nếu Bạch Chi Âm có thể nghe lại lần nữa câu nói vừa nãy, có lẽ sẽ nghe thấy giọng điệu của mình chua lét. Nhưng giấm chua này lại khiến Thẩm Mục Phạm rất thích. Khóe miệng chậm rãi kéo thành hình cung, anh cọ cọ bên tai cô. “Em ghen à?”

“Ai thèm ghen.” Bạch Chi Âm không chịu thừa nhận.

Thẩm Mục Phạm xốc lưng cô lên, kéo cô quay người lại, cùng cô trán kề trán, giọng nói thêm chút tươi cười. “Ngoan nào, anh biết là em ghen mà.”

“Đã nói là em không có ghen.” Bạch Chi Âm giãy giụa muốn thoát khỏi Thẩm Mụ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t