Bẫy Tình Tình Bẫy

Bẫy Tình Tình Bẫy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325404

Bình chọn: 9.5.00/10/540 lượt.

h ấy.”

Nhắn tin xong, cô cất di động đi, nhấn chuông cửa. Người mở cửa chính là thím Lí, bà vừa thấy Bạch Chi Âm là vội vàng kéo cô lại, nói thật nhỏ: “Cô ba, sao cô lại về đây. Mau đi đi, ông chủ ông ấy…”

“Thím Lí.” Bạch Chi Âm ngắt lời cảnh báo của thím ấy. “Yên tâm, cháu sẽ không có chuyện gì đâu.” Nói xong, cô vòng qua người thím Lí để đi thẳng vào trong.

Vừa bước vào phòng khách, một ly trà liền được ném thẳng về phía cô. Bạch Phi Dương ra oai phủ đầu trước để áp chế cô. “Cô quỳ xuống cho tôi.”

Nếu là trước kia, Bạch Chi Âm đã sớm quỳ phịch xuống đất ngay. Có điều lần này cô chỉ nhích sang một bước, né đi những mảnh vỡ thủy tinh dưới đất, sau đó ung dung lên tiếng. “Ông gọi con về có chuyện gì không?”

Bạch Phi Dương không ngờ cô lại dám ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của mình nên tức giận đến mức mày xách ngược lên. “A ha, cô càng ngày càng to gan lớn mật nhỉ, dám coi thường những lời của tôi rồi.”

Bạch Chi Âm mím môi, không nói gì, dáng vẻ như có chuyện thì mau nói, không nói là tôi đi khiến cho Bạch Phi Dương tức tối đến nỗi quẳng cây ba-toong trên tay sang một bên. “Cô có thái độ gì đó? Cô cho rằng dựa vào một thằng đàn ông là có thể giương oai giễu võ trước mặt tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cô sinh là người của nhà họ Bạch, chết cũng là người nhà họ Bạch. Đừng nói cô chưa gả cho anh ta, cho dù gả rồi thì tôi vẫn có cách khiến cô chết dở.”

Bạch Chi Âm thoáng chau mày, cười mỉa mai. “Ông tốn công gọi con về đây không phải chỉ để nói bao nhiêu đây chứ?”

“Cô…” Bạch Phi Dương biết rằng Bạch Chi Âm cố ý chọc tức mình nên hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc xong thì cười lạnh. “Xem ra cô đã đủ lông đủ cánh rồi nhỉ?”

“Là nhờ ông biết cách dạy dỗ.” Bạch Chi Âm châm chọc.

“Ha ha ha…” Bạch Phi Dương bật cười, rồi nụ cười dần thay đổi, vẻ mặt chuyển sang độc ác. “Vậy tôi có từng dạy cô là khi chưa nhìn thấy con át chủ bài của đối phương thì trăm ngàn lần đừng tự chặt đứt đường lui của mình hay chưa?”

Đương nhiên Bạch Chi Âm hiểu con át chủ bài của ông ta là gì, có điều từ khi Thẩm Mục Phạm tuyên bố chuyện kết hôn tới nay thì cô đã nghĩ được đối sách ứng phó với con át chủ bài ấy. Cô vẫn luôn chờ ngày này, chờ Bạch Phi Dương chủ động tìm tới mình, như vậy cô mới có thể đánh ra quân bài đã dự tính từ lâu.

Muốn kiêu ngạo là cần phải có vốn liếng để kiêu ngạo. Nhờ có Thẩm Mục Phạm mà hiện nay cô đã có bản lĩnh ấy.

Khẽ liếc mắt một cái, Bạch Chi Âm nói thẳng vào vấn đề. “Ông định dùng quyền giám hộ Tiểu Thiên để uy hiếp tôi sao?”

“Thì ra cô còn nhớ tới.” Bạch Phi Dương cười lạnh. Đánh rắn dập đầu, chỉ cần ông ta còn nắm giữ điểm yếu của cô thì cho dù cô có đủ lông đủ cánh thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.

Bạch Chi Âm khoanh hai tay trước ngực, khẽ nhếch môi lên cười. “Ông cảm thấy lần này tôi sẽ chịu khuất phục sao?”

“Cô có thể không khuất phục.” Bạch Phi Dương bước thẳng về phía sô pha, ngồi xuống, từ tốn nói. “Chỉ cần cô không sợ nó bị đối xử như bệnh nhân tâm thần, chỉ cần cô không sợ nó phát bệnh nặng tới mức tự làm tổn hại tới mình…”

Tiểu Thiên chỉ gặp vấn đề về trí tuệ chứ chắc chắn không bị mắc bệnh thần kinh, càng không tự làm tổn hại tới mình. Ông ta đang ám chỉ với cô rằng nếu dám không nghe lời thì Tiểu Thiên sẽ phải nguy hiểm tới tính mạng.

Sự uy hiếp và dọa dẫm tràn ngập. Nếu đổi là trước kia, Bạch Chi Âm đã sớm hoảng loạn nhưng bây giờ, cô hết sức trấn tĩnh, trấn tĩnh đến độ trong lòng Bạch Phi Dương bắt đầu cảm thấy chột dạ, không khỏi hoài nghi. “Lẽ nào vì gả vào nhà giàu, cô không thèm để ý đến sự sống chết của thằng khờ đó?”

“Rất lâu về trước, tôi đã nói với cô là vận mạng của em trai cô phụ thuộc vào cô. Nó sống hay chết, sống tốt hay không tốt đều dựa vào quyết định của cô.” Bạch Phi Dương nói thẳng không vòng vo. “Nếu cô tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời, gả cho Mã Thụy Binh thì tôi sẽ cho đón Tiểu Thiên về đây.”

“Cô muốn đón nó về ở chung cũng được, muốn đưa nó vào một viện điều dưỡng có điều kiện tốt cũng được, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng… nếu cô vẫn khăng khăng làm theo ý mình thì cứ đợi nó sống không thấy người, chết không thấy xác đi.”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng nghe đến đây, người Bạch Chi Âm vẫn cứng đờ, lòng không khỏi hoảng hốt. Chỉ một động tác rất nhỏ này thôi nhưng đã đủ để khiến cho Bạch Phi Dương chắc chắn rằng trên tay mình vẫn nắm được con át chủ bài.

Ông ta bưng ly trà lên bàn lên với vẻ mặt ung dung, nhấp một hớp trà rồi từ tốn nói. “Cô cũng không cần phải trả lời tôi ngay, tôi có thể cho cô thời gian để suy nghĩ xem mình sẽ đi hưởng phúc hay là để em trai mình chịu tội.”

“À, đúng rồi.” Ông ta lấy ly trà ra khỏi miệng, như là vừa nhớ tới chuyện gì. “Đây đâu phải lần đầu tiên em trai cô chịu tội thay cô. Sở dĩ nó trở thành ngu đần đều là do cô mà ra.”

Lời nói có vẻ vô tâm nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào tim Bạch Chi Âm.

Không sai, Tiểu Thiên trở nên như thế này đều là do cô mà ra. Năm ấy, mẹ cô được bao nuôi, nghiện cờ bạc nên cả ngày chỉ vùi mặt vào sòng bạc ở Macao, để hai chị em cô ở nhà với nhau.

Lúc ấy,


Polly po-cket