
ay sau đó, làn da mịn màng tiếp xúc với không khí của cô đã được một lớp áo mềm mại phủ lên. Cô hơi hơi ngẩng đầu, là Âu Dương, tuy rằng anh không nhìn thấy cô đang run rẩy, nhưng anh vẫn cởi áo khoác của mình ra cho cô mặc. “Lát nữa sẽ mua quần áo cho cô.” Âu Dương Thành cảm giác được Lâm Tử Mạch vươn tay kéo lấy quần áo, bàn tay anh cũng thu về rất nhanh, lùi về sau một chút tạo khoảng cách giữa hai người.
“Cảm ơn anh.” Lâm Tử Mạch thấp giọng đáp. Cô rất cảm động, cũng rất vui vẻ, có lẽ đây chính là lễ phép của Âu Dương Thành đối với tất cả mọi người, nhưng cô vẫn cảm giác đó là thể hiện anh không hề nghi ngờ cô, đã tiếp nhận biểu hiện của cô. Âu Dương Thành không nói gì, chỉ trầm mặc. Gần mười giờ, người đến bệnh viện khám ngày càng nhiều, người đến người đi, Lâm Tử Mạch đi hai bước lại gần Âu Dương Thành, để tránh bị dòng người tách ra. Rốt cục cũng nhìn thấy chiếc xe đang đi ra từ bãi đỗ, lại đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu 120 gào thét mà đến, Tiểu Chu dừng lại chờ xe 120 đi trước. Xe 120 đó dừng lại trước cửa hành lang, có mấy bác sĩ và y tá đã chạy ra rất đúng lúc từ bệnh viện, Lâm Tử Mạch cũng bị không khí khẩn trương căng thẳng đó thúc giục nên đã cầm tay Âu Dương Thành, kéo anh đến một bên, để tránh cản đường bác sĩ cấp cứu. Trên xe là một phụ nữ mang thai, có lẽ sắp sinh, đau đến chết đi sống lại, chồng chị ấy cũng vừa mới tới, xuống taxi rồi lập tức chạy đến bên vợ mình, nắm chặt tay vợ, một bên cổ vũ một bên chạy vào bệnh viện cùng bác sĩ. Vì tránh lại xảy ra tình huống này, Lâm Tử Mạch nắm tay Âu Dương Thành đi đến chỗ Tiểu Chu đang đỗ xe.
Giống như các quý ông mở cửa cho quý bà, Lâm Tử Mạch rất phong độ mở cửa xe cho Âu Dương Thành, sau đó lắc lắc bàn tay hai người đang nắm vào nhau, vui đùa nói: “Âu Dương tiên sinh, mời lên xe đi!” Âu Dương Thành lại là không hề động. Vài năm sau anh cũng không trầm mặc nhiều thế này, ngay cả năm 2000 khi Lâm Tử Mạch nhìn thấy Âu Dương Thành lần đầu tiên trên đỉnh núi Lư Sơn, anh cũng là một người có nụ cười tươi sáng, cô không biết lúc này anh lại lãnh đạm như vậy.
Chắc là tất cả điều này đều vì anh bị mù. Một người có kiên cường đến đâu đi nữa, đột nhiên bị mù, cũng không thể tránh khỏi gặp phải chút áp lực. Cho nên Âu Dương Thành gần như đã chuẩn bị rất lâu rồi, mới kiên định mở miệng nói: “Nói cho tôi biết, tình trạng bệnh của tôi thật sự là như thế nào?”
Âu Dương Thành rốt cục kiên định mở miệng hỏi, Lâm Tử Mạch lại không biết phải trả lời như thế nào. Âu Dương Thành lập tức hỏi lại lần nữa: “Nói cho tôi biết bệnh tình thật sự của tôi, tôi biết mẹ tôi đã đến văn phòng viện trưởng.”
Trời vẫn đang mưa nhỏ, tí tách tí tách, Lâm Tử Mạch chống một tay vào cửa xe, xuyên thấu qua làn mưa bụi, chăm chú nhìn Âu Dương Thành.
Áo sơmi màu trắng hơi ẩm ướt, trên mái tóc ngắn của anh còn đọng lại vài giọt nước, nước mưa rơi xuống trên nóc chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, đôi khi có vài giọt trượt xuống mặt đất, bọt nước văng khắp nơi, không tiếng động, lại giống như xuyên được vào tâm lý của con người. Trong lòng cảm thấy ướt át, tầm mắt cũng bị làn mưa bụi làm cho mơ hồ, nhưng cô vẫn cố gắng làm giọng nói của mình không lộ ra chút u buồn nào, cô nhẹ nhàng nói với Âu Dương Thành: “Anh yên tâm đi, mẹ anh khá tin tưởng em, cái gì cũng nói với em, bác đi ra văn phòng viện trưởng cũng nói giống như bác sĩ Hứa thôi, chỉ cần anh giữ tâm tình thoải mái thì nhất định sẽ tốt.”
Dường như Âu Dương Thành vẫn không thể nào tin được, yên tĩnh một lúc, lại nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật.” Gằn từng tiếng, Lâm Tử Mạch thấy lòng mình đau sót. Âu Dương Thành đã bị mù bao lâu rồi? Lâu đến mức ngay cả người luôn luôn tự tin như anh cũng bắt đầu nghi thần nghi quỷ sao. Lâm Tử Mạch thở sâu, cho dù cô nhắm mắt lại, cũng không thể cảm thụ rõ ràng thế giới đen tối mịt mù là như thế nào, Âu Dương Thành, anh đã phải cố gắng như thế nào, mới có thể áp chế cái loại khủng hoảng này, mới có thể chiến thắng bóng tối? Mà cô có tài cán làm gì cho anh đây, ngoại trừ làm cho anh có niềm tin tưởng vững chắc vào bản thân mình, ở lại bên cạnh anh, toàn tâm toàn ý chăm sóc anh, còn có thể có cái gì?
Cô không hề do dự, dùng ngữ khí chắc chắn nói với Âu Dương Thành: “Em nói chính là lời nói thật, anh không cần hoài nghi, em cũng không cần lừa anh làm gì.” Âu Dương Thành nghe xong lại lặng im, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ tôi còn nói gì?”
Chắc là anh đã tin rồi. Lâm Tử Mạch khẽ thở dài, “Bác nói em còn có trường học, nếu em muốn trở về Mỹ, bác sẽ không ngăn cản em.” Nói đến đây, cô dừng lại, chuyển sang chuyện khác, “Nhưng em cũng có chút tò mò, Trình Tử thật sự đâu, tại sao cô ấy không trở về thăm anh?”
Nhìn kỹ sắc mặt của Âu Dương Thành, vẫn là bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí anh không hề nghĩ ngợi mà đã trả lời: “Chuyện này cô không cần xen vào, cô làm tốt việc mình nên làm là được.”
Không thám thính được gì, Lâm Tử Mạch cũng không phải thực để ý. Âu Dương Thành không tiếp tục nghi ngờ về bệnh tình của mình nữa, thanh thanh cổ họng nói: “Tốt lắm, c