Bảy Năm

Bảy Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322441

Bình chọn: 8.00/10/244 lượt.

lạn ngừng ngay trước ống kính máy ảnh của Lâm Tử Mạch. Đây là lần duy nhất Lâm Tử Mạch nhìn thấy Âu Dương Thành tươi cười, lần duy nhất cô nhìn thấy biểu tình từ trong tim anh, một nụ cười tươi sáng. Trong suốt bảy năm sau đó, thậm chí cô đã đi bên cạnh anh bốn năm, anh cũng chưa bao giờ vì cô mà để lộ ra nụ cười vui sướng như vậy.

Anh rất đẹp trai, nhất là dưới hàng lông mày kiếm kia là một đôi mắt chứa đựng sự dịu dàng và vui sướng. Khi anh xoay người lại, ngay lập tức hỏi một câu: “Em đã đến rồi?” Anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, tuy rằng có mang một chút giọng mũi, có chút trầm trầm, nhưng là loại giọng nói từ tính giống như Tạ Đình Phong, có lực xuyên thấu cực mạnh. Thật ra, Lâm Tử Mạch vẫn cảm thấy, giọng nói của anh so với Tạ Đình Phong còn dễ nghe hơn, ngay cả thác nước cách ba ngàn mét cũng bị rung động, không sánh được với giọng nói của anh, nó có thể dễ dàng khiến tim cô rung động. Người thanh niên rất nhanh đã nhìn thấy chiếc máy ảnh trong tay Lâm Tử Mạch, đó không phải người anh chờ đợi, nhưng anh chỉ thoáng nhíu mày, không mở miệng, nghi hoặc nhìn cô.

Lâm Tử Mạch có chút bối rối, cô nghĩ anh đã phát hiện ra cô chụp ảnh anh. Cô vắt dây treo máy ảnh lên cổ, buông máy ảnh xuống, nhưng hai tay vẫn nắm chặt như cũ, giống như đang lo sợ người thanh niên kia sẽ cướp đi máy ảnh của mình. Cô khẩn trương muốn giải thích, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải. Bởi vì đầu ngón tay quá dùng sức nên trong lòng bàn tay đã rớm máu, có chút lạnh lẽo.

Vẫn là người thanh niên kia mở miệng trước hỏi: “Em là?”

Lâm Tử Mạch vội vàng đáp: “Em là…” Nói hai chữ, mới phát giác mình đang nói tiếng Cửu Giang, dừng một chút, lại dùng tiếng phổ thông trả lời anh: “Em tới nơi này chụp ảnh mây trên hang Cẩm Tú.”

Người thanh niên lễ phép cười cười: “Xin lỗi, vừa rồi anh nghĩ em là người anh đang chờ, đã làm gián đoạn em chụp ảnh rồi.”

Trái tim của Lâm Tử Mạch đang nhảy lên mạnh mẽ, ngay cả năm trước khi cô chạy xong tám trăm mét trong bài kiểm tra thể dục cũng không đập mạnh như thế. Cô cảm thấy mặt mình nhất định đang đỏ, cuống quít cúi đầu che giấu, nhẹ nhàng trả lời: “Không sao ạ.”

Không biết anh có nghe thấy không, anh lại nói tiếp: “Bên này có góc nhìn rất đẹp, em đến bên này đi.” Nói xong anh đi đến phía cô, tặng cho cô góc nhìn tốt nhất.

Cô vội vàng đáp: “Cảm ơn!” Cô đi đến chỗ anh đã đứng. Trong nháy mắt, chân trái của cô không cẩn thận vấp phải một hòn đá nhỏ, lảo đảo một chút. Người thanh niên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng vươn tay bắt lấy tay phải của cô. Lòng bàn tay anh ấm áp mà mạnh mẽ, cô cũng theo phản xạ có điều kiện vươn bàn tay trái ra nắm lấy cánh tay anh, mượn lực của anh, vững vàng đứng thẳng, không bị té ngã. Trái tim cô càng nhảy lên mạnh mẽ không chịu nổi, cô cúi đầu dùng giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu nói lời cảm ơn anh.

Anh nghĩ cô đang sợ hãi, thấp giọng an ủi nói: “Không có việc gì, tiểu nha đầu. Nhưng mà từ sau đi đường phải cẩn thận một chút đó, đây là trên đỉnh Lư Sơn, không phải là sân thể dục của trường học.”

Lâm Tử Mạch gật gật đầu, lại nói lời cảm ơn. Buông lỏng ra bàn tay đang nắm lấy tay anh, cô do dự, nói: “Vừa rồi, là em không cẩn thận đã chụp anh vào trong ảnh. Anh sống ở đâu, chờ khi em rửa ảnh xong, em sẽ gửi lại cho anh.” Nói xong những lời này, trái tim cô như bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, cũng cảm thấy dũng cảm hơn. Cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt quan tâm nhất nhìn về phía anh, chờ mong đáp án của anh, nhưng lại nhìn thấy anh đang dùng thần sắc kỳ quái nhìn chằm chằm vào một ngọn núi cách đó không xa. Sương mù trong hang không biết từ lúc nào đã tan đi rất nhiều, trên một ngọn núi cách đó không xa, chỉ thấy một cô gái đang đứng. Không thấy rõ diện mạo, gió thổi làm mái tóc đen của cô ấy tung bay như thác nước và chiếc váy trắng tinh khiết phảng phất như muốn theo gió mà bay. Cô thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía anh.

Anh như đột nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt chợt hiện lên vẻ khẩn trương, vội vàng nói với cô một câu: “Anh còn có việc, đi trước.” Sau đó đã rời đi rất nhanh. Lâm Tử Mạch sửng sốt một lát, liền tìm một tảng đá bên cạnh, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ngọn núi đối diện.

Cô gái kia vẫn đứng đó, chưa hề di chuyển, nhưng lại giống như, cũng đang nhìn cô. Cô ấy là người anh đang đợi sao, cô ấy là bạn gái của anh sao, là do anh nhớ lầm nơi hẹn sao? Cô gái đó đến tột cùng là từ khi nào đã đứng trên ngọn núi đối diện kia? Lâm Tử Mạch ngồi trên tảng đá này, cô gái đứng ở ngọn núi đối diện kia, hai người cách nhau một lớp sương mù, không có liên quan gì.

Một lát sau, cô gái xoay người rời đi. Lâm Tử Mạch ngồi một lúc, thế nhưng lại nhìn thấy anh vẫn đến ngọn núi đối diện đó, mà không tìm thấy cô gái kia. Có lẽ, nhìn thấy dáng vẻ mê mang lo lắng của anh, Lâm Tử Mạch không chịu được đã đứng dậy, hai tay làm thành hình cái loa để khuếch đại âm thanh, lớn tiếng nói với anh đang đứng ở bên kia ngọn núi: “Này! Cô ấy đi rồi!” Giọng nói mềm mại quanh quẩn trong hang núi, có chút tiếng vang.

Anh theo tiếng nói nhìn về phía cô, ngay lập tức cũng lớn tiếng hỏi


80s toys - Atari. I still have