
t căm thù pha lẫn mưa xuân của Sơ
Không hôm đó là tâm trạng ta lại bay phấp phới.
Trả đũa đúng là thú vui mà!
Tới gần mặt đất, ta nhảy phốc một cái, Thúy Bích chảy mồ hôi lạnh đầy đầu
càm ràm mãi không thôi, ta bình thản hỏi: “Có chuyện gì?”
Thúy
Bích mất một lúc mới thở được, rồi lại nói: “Tướng gia sai nô tì tới tìm người, bảo là muốn đưa người tới phủ Đại tướng quân.”
“À.” Ta
thờ ơ đáp, lau cái tay lấm bẩn vì trèo cây vào váy Thúy Bích, Thúy Bích
cắn răng chịu đựng. Ta lại bảo: “Ngươi ra nói với cha ta cứ đi trước đi, ta biết rõ phủ Đại tướng quân lắm, tự tìm được.”
Nghe nói đương
kim hoàng đế và cha ta, đại tướng quân là bạn tốt từ nhỏ. Hơn nữa, Tống
Cần Văn cha ta còn rất thân với đại tướng quân Lục Lương, phủ đệ thẳng
mặt nhau, ngày ngày hai người cùng lên triều sớm, làm xong việc lại cùng về nhà. Gia quyến hai nhà cũng rảnh rỗi thường sang nhà nhau chơi, ta
thông thuộc phủ tướng quân như khuê phòng của mình, quả thật không cần
người dẫn đi.
Ta vừa nói xong Thúy Bích đã nhíu mày khó xử: “Nhưng tướng gia nói hôm nay nhất định phải đi cùng tiểu thư…”
Mấy lão già làm chính trị đúng là phiền phức. Ta bĩu môi, lau sạch tay vào
áo Thúy Bích, chẳng còn cách nào đành nói: “Rồi rồi, ta đi là được chứ
gì.”
Chạy thẳng tới sảnh, cha ta đang ngồi trên ghế đẩu nhìn ta
kỹ càng, sau đó thở dài với vẻ bất đắc dĩ: “Thôi vậy, đã tục thì cho tục luôn.”
Ta kéo áo mình, chả thấy có gì bất thường cả, ta ăn mặc
thế này đã chỉnh tề hơn khối lần lúc ở điện Nguyệt lão rồi đó, rốt cuộc
ông ta đang bới móc gì thế không biết… Khi tới phủ tướng
quân, cha Tống bắt đầu kể một câu chuyện đã lâu cho ta nghe, ông ấy nói, lúc ta còn ở trong bụng mẹ, phu nhân của đại tướng quân cũng từng mang
thai, thế là hai nhà lại bày ra cái mô típ hứa gả lạc hậu, nếu đồng giới thì kết thành anh chị em, nếu khác giới thì cứ thế mà làm. Nhưng không
ngờ, một ngày tướng quân phu nhân bất cẩn trượt ngã nên mất đứa con, sau đó không mang thai nữa…
Ta cắt phăng mạch kể đầy xúc cảm của ông: “Đâu mà, mấy hôm trước con có gặp tướng quân phu nhân, bụng bà ấy bự lắm.”
Nói xong câu này, ta bỗng có một dự cảm cực kì xấu.
Cha ta nhìn ta tha thiết, sau đó gật đầu: “Đúng thế, quả thực hôm nay tướng quân phu nhân vừa sinh được một cậu con trai, Vân Tường, con có thể
nhìn thấy vị hôn phu tương lai của mình rồi nhé.”
Ta ngẩng đầu
lên, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đang mỉm cười của cha ta dưới ánh
nắng ngược chiều, mắt ta long lanh nước, bình tĩnh hỏi ông: “Cha đã từng thấy Thảo Nê Mã[1'> chưa?”
[1'> Thảo Nê Mã: có 2 cách hiểu. Một
tên một loại cừu “song sinh” với loài lạc đà không bướu, tên khác là
Alpaca. Hai là từ này đồng âm với (con mẹ nó), một câu chửi tục.
Cha Tống ngạc nhiên.
Ta cúi gằm đầu, ôm ngực nỉ non: “Cha có hiểu cảm giác tim mình bị một vạn
con Thảo Nê Mã chạy vút qua như tên bắn không? Không… cha không hiểu
được đâu.” Ta lau nước mắt, đảo cặp mắt cá chết nhìn cha mình, “Cha đưa
con đi xem đi.”
Sải bước vào cửa lớn phủ tướng quân, người hầu
xung quanh cúi người hành lễ với cha ta và ta, tiếng chào đón của bọn họ át cả tiếng lầu bầu “Tên khốn tới muộn” của ta.
Tin tướng quân
hân hoan đón quý tử truyền đi rất nhanh, ta và cha vừa ngồi trong đại
sảnh được một lát thì các quan viên lớn nhỏ trong thành đã lục đục mang
quà mừng đến. Cha ta vội vàng hàn huyên với đồng liêu, ta thì lặng lẽ
chạy tới hậu viện, người của phủ tướng quân đều biết ta nên không ai
ngăn cản. Ta đội lốt bé con ngây thơ chạy thẳng vào buồng ngủ của tướng
quân phu nhân, vừa tới ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cười yếu ớt của bà:
“A Lương, con trai rất giống chàng.”
Giọng nói cộc cằn của đại tướng quân giờ lại mềm như nước, ấm tới nỗi ta suýt không nhận ra.
“Không, con trai giống nàng.”
Ta không cho thị vệ ngoài cửa thông báo, lén lút chui vào phòng, nấp sau
cửa, ló đầu nhìn xung quanh. Bên cạnh tướng quân phu nhân là một cục
thịt bị bao kín mít, chỉ để lộ mặt, mà theo góc nhìn của ta, chỉ thấy
mắt mũi và mắt nó đều nhăn tít lại. Ta thấy tướng quân và phu nhân đều
lú lẫn cả rồi, thằng nhóc này rõ ràng trông y như một cái bánh bao, cùng lắm là một cái bánh sủi cảo, xem nó giống ai thế quái nào được.
Hình như nhận ra sự có mặt của ta, đại tướng quân ngoảnh lại, liếc một cái
rồi lập tức cười tít mắt, ông véo mặt bánh bao nhỏ: “Tiểu tử, may mắn
ghê cơ, còn chưa mở mắt mà vợ đã đứng cạnh cửa chờ rồi, không mau dậy
xem đi.”
Nghe vậy ta không tiện trốn nữa, thoải mái bước ra ngoài: “Con chào tướng quân, chào phu nhân.”
Tướng quân gật đầu: “Tiểu nha đầu sốt ruột mò tới tận đây rồi đấy, cha con và mấy người nữa chắc cũng đã đợi lâu. Phu nhân ráng nghỉ ngơi cho khỏe,
ta ra trước.”
Phu nhân mệt mỏi gật đầu, tướng quân đi ngang qua
ta không hề khách khí vỗ đầu ta, “Nha đầu, đi đi, qua xem con trai ta,
tướng công của con.” Nói xong rảo bước ra ngoài.
Ta cũng thoải mái chạy tới bên giường, bò ra thành giường quan sát hình dáng kiếp này của Sơ Không.
Thằng nhóc nhăn nheo này xấu quá, ta ngẩng đầu nhìn tướng quân phu nhân,
không dám tùy t