Old school Swatch Watches
Bảy Kiếp Xui Xẻo

Bảy Kiếp Xui Xẻo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323894

Bình chọn: 9.00/10/389 lượt.

quay về…” Hai chữ “thái giám” như kim đâm nhói thần kinh

của ta, canh Mạnh Bà trong tay cũng sánh ra, tên Sơ Không kia lại tiếp

tục nói, “Huynh lại đưa muội đến điện Thần Tinh đếm sao.”

“Đếm

cái con khỉ…” Ta gào lên, ném thẳng bát canh lành lạnh trong tay về phía Sơ Không trong ánh mắt kinh ngạc của tiểu quỷ. Nước canh văng tung tóe, cái bát trúng ngay vào má Sơ Không. Hắn ré lên đau đớn, bưng kín mặt,

Oanh Thời sợ quá hét to. Ta chỉ vào đôi mắt bị ta đấm cho tím bầm lúc

“giao đấu” rồi mỉa mai: “Mở to cái đôi mắt gấu đó nói dối mà không sợ

đau trứng hả?”

Sơ Không phải mất một lúc mới nhịn được đau, hắn

ngẩng đầu lên, ánh mắt chất chứa giông tố đáng sợ. Oanh Thời váy hồng

đang ríu rít gọi hắn, nhìn mặt hắn mà xuýt xoa đau đớn cứ như thể cái

bát đó đập vào mặt nàng ta vậy.

Ta khịt mũi hừ lạnh, Sơ Không

nghiến răng ken két nhìn ta. Ta thấy tay hắn đang dùng pháp lực tụ khí,

hình như muốn quất ta một cái chết tươi. Ta bỗng dưng thấy sợ, dù sao

nếu so về đấu pháp, quả thật ta không bằng Sơ Không.

Đúng lúc đó, tên tiểu quỷ bên cạnh giật mình tỉnh lại: “Ngươi… ngươi ném canh Mạnh Bà! Ngươi muốn tạo phản!”

Chất giọng the thé của gã chọc vỡ luôn bong bóng mũi trong giấc ngủ của Mạnh Bà. Cơ thể to béo của Mạnh Bà khẽ cựa quậy, có vẻ sắp tỉnh, hơi thở

thấm nhuần sự u ám của Địa phủ bao năm vừa động đậy đã khiến chân áng

tường vân bé nhỏ ta đây lập tức mềm nhũn, mặt lạnh te, chỉ thẳng tay về

phía Sơ Không nói: “Là hắn! Hắn muốn tạo phản! Thằng nhãi đó không muốn

uống canh Mạnh Bà, vì thế hắn đã ép ta tới thử trước, muốn xem không

uống sẽ bị phạt thế nào! Ta bị ép cả thôi!”

“Hửm?” Một giọng nữ

trầm trầm mang theo tiếng khàn mới tỉnh ngủ vang lên trong Minh phủ u

ám, trầm tới mức khiến người khác nghẹt thở, “Ai không uống canh ta

nấu?”

Chúng quỷ hoảng hốt đứng thẳng tắp.

Cơ thể to béo của Mạnh Bà bật dậy, có khi cao tận hai trượng! Lập tức cả cầu Nại Hà phủ trong bóng đen.

Hình như Mạnh Bà thấy cái bát lăn lóc trước mặt Sơ Không, bà ta nổi xung,

gầm lên: “Ai dám bỏ canh! Bà đây nấu canh suốt ngày vất vả bao nhiêu,

thế mà đám nhãi ranh chúng mày dám lãng phí tâm huyết của bà!” Nói xong

cơ thể vạm vỡ giẫm đạp lên lũ quỷ hồn lao thẳng về phía Sơ Không, tốc độ cực kì nhanh, không xứng với thể trọng của bà ta một tí nào.

Oanh Thời sợ quá tròn mắt đứng như trời trồng, mặt tái mét, Sơ Không cũng

sửng sốt. Chúng quỷ hồn sợ tới mức hồn vía lên mây, chạy tán loạn khắp

nơi.

Ta nhìn xung quanh, thấy không ai để ý tới mình, chạy vụt qua cầu Nại Hà đâm thẳng về phía lục đạo luân hồi.

Trước khi vào luân hồi, ta ngoảnh đầu lại, chỉ thấy bụi đất mù mịt trước cầu

Nại Hà, kẻ chạy, kẻ hét, Mạnh Bà tóm chặt Sơ Không luôn miệng dạy dỗ,

văng hết mưa xuân lên mặt hắn, mà Sơ Không lại nhìn chằm chằm vào ta,

ánh mắt căm thù như muốn băm ta ra thành nghìn mảnh.

Ta ngừng một lát, bỗng thấy mình làm thế hơi bất ổn…

Vì thế trước khi vào đường luân hồi, ta giơ ngón tay cái lên với hắn, rồi chúc nó xuống.

Cái bản mặt bị Mạnh Bà túm của hắn càng trở nên khó coi hơn, ta vỗ mông, cực kì vui vẻ chạy vào luân hồi.

Sơ Không chắc chắn không thoát nổi cảnh uống canh Mạnh Bà, kiếp đầu tiên

này ta sinh trước hắn, lại có kí ức của tiền kiếp, ta mạnh hơn hắn. Hay

nói cách khác…

Nhãi ranh, chờ chết đi!

“Tiểu thư! Tiểu thư của tôi ơi!”

Tiếng hét the thé hoảng loạn của a hoàn vọng tới gần. Ánh nắng lọt qua mí

mắt, ta lười biếng ngáp một cái, vặn người, quãng thời gian này thoải

mái như hồi ta chỉ là một áng tường vân, ngày ngày coi phơi nắng là

nhiệm vụ, ngủ ngon là mục đích, chẳng phải lo âu điều chi, không có

Nguyệt lão keo kiệt, không phải tính toán chi li dành tiền mua quạt

tròn, không có bản mặt xúi quẩy của tên khó ưa áo đỏ kia.

Tên áo đỏ…

Ta mở mắt, lộ ra bản mặt như hung thần ác sát. Chỉ cần nhớ tới bóng kẻ đó thôi đã có thể khiến ta bực bội không ngủ nổi rồi.

Ta xoay người ngồi dậy, a hoàn dũng cảm kia lại hét lên như đâm thủng màng nhĩ của ta: “Tiểu thư! Người đừng động đậy, để Thúy Bích tới cứu người! À không, Thúy Bích gọi người tới cứu người!”

Dưới tàng cây, a

hoàn thiết thân của ta sợ tái mét, nhìn khắp xung quanh tìm người hầu đi ngang qua. Ta hờ hững nói: “Ta tự xuống được.” Cái giọng trẻ con này

vẫn khiến ta thấy là lạ, ta xoa họng cố nặn ra một giọng khàn chín chắn: “Ngươi, tránh ra, ta muốn nhảy xuống.”

Gương mặt vốn trắng bệch

vì sợ của Thúy Bích thoắt cái xanh lét: “Tiểu tiểu tiểu… thư… đừng đừng

đừng… Người đừng làm tôi sợ! Người đừng bắt nạt Thúy Bích nhát gan!”

Ta không để ý tới nàng, vươn người níu cành cây thuần thục đáp đất.

Thoáng chốc đã đầu thai vào phủ Tể tướng được năm năm, là con gái nhỏ của

tướng gia, ngày ngày được nâng niu chiều chuộng, không phải giặt quần

áo, quét nhà, nấu cơm, đến trèo cây thôi mà cũng có a hoàn đứng dưới sẵn sàng hi sinh bảo vệ.

Ta cực kì khó chịu, màn nàng dâu nhỏ theo đuổi tướng công của Lý Thiên Vương rốt cuộc sắp đặt thế nào đây?

Vả lại… “tướng công” của ta có khi còn đang chịu phạt ở Minh phủ kia kìa,

ta lén cười đắc ý, cứ nhớ tới ánh mắ