Bầy Hạc

Bầy Hạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322675

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

iục cậu đi xem mắt không vậy?”

Chử Điềm suýt bị sặc ngụm nước vừa uống, cô ho khan vài tiếng xong mới từ từ trả lời: “Sao vậy, ba mẹ cậu thúc giục cậu à?”

“Đúng vậy đó” – Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau – “Mình mới hai mươi lăm tuổi

thôi, vậy mà bảo mình đi xem mắt, cứ như chẳng ai thèm lấy mình không

bằng.”

Chử Điềm nhìn cô nàng, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, ngay cả lời nói cũng tương tự.

“Đi đi.”

“Hả?” – Phùng Kiêu Kiêu nhìn cô với vẻ mặt như mới biết cô ngày đầu tiên.

“Cha mẹ nào cũng như vậy cả. Cho nên cậu đừng chê bai sự quan tâm lo lắng

của họ” – cô cười nhè nhẹ - “Cậu có thể nghĩ vậy nè, có cha mẹ thúc giục tốt hơn là không còn cha mẹ thúc giục rất nhiều.”

“Nói cũng đúng.” Phùng Kiêu Kiêu thở dài một hơi – “Vậy mình đành phải đi xem mắt vậy.”

Nhìn dáng vẻ cam chịu bất đắc dĩ của Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm đột

nhiên nhớ lại mình trước kia. Hồi ấy, cô cũng không hiểu chuyện như

Phùng Kiêu Kiêu vậy. Khi mẹ cô giục đi xem mắt, cô còn làm mình làm mẩy

cho rằng tự do tự tại là tốt nhất, không biết rằng mình đã khiến mẹ lo

lắng bấy lâu nay. Dù là làm chiếu lệ một chút cũng có sao đâu?

“Đúng rồi Điềm Điềm, cậu có bạn trai chưa?” – một lát sau Phùng Kiêu Kiêu đột nhiên hỏi cô.

Chử Điềm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô nàng, bên mép còn dính hạt cơm: “Sao hả?”

“Không có gì.” – Phùng Kiêu Kiêu gãi đầu – “Mình có người bạn ở bộ phận hạng

mục. Anh ta nói có một anh bạn mến cậu, nhưng lại ngại hỏi thẳng cậu nên nhờ mình…”

“Phùng Kiêu Kiêu” – Chử Điềm nheo mắt lại nhìn cô nàng, trong mắt hiển hiện ý “Tự bản thân cậu còn không muốn đi xem mắt, sao lại không biết xấu hổ đẩy mình vào hố lửa vậy hả?”

“Cậu

đừng nghĩ nhiều mà.” Phùng Kiêu Kiêu vội vàng xua tay – “Chỉ là muốn hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, làm bạn bè bình thường trước đã.”

Nhìn cô nàng hoảng hốt, Chử Điềm thầm vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Làm sao đây ta. Bọn mình thân nhau như vậy, theo lý

thuyết thì mình phải nể mặt cậu. Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” – Phùng Kiêu Kiêu trợn to hai mắt nhìn cô.

“Mình đó…” – Chử Điềm kéo dài giọng, giống như cố ý làm cô nàng hồi hộp – “…Đã kết hôn rồi.”

“Cái gì, cậu có chồng rồi hả?” – Phùng Kiêu Kiêu bất thình lình la lớn, khiến cả nhà ăn đều nhìn về phía bàn của hai người.

Chử Điềm khẽ miễn cưỡng nhoẻn môi cười, hiệu quả này thật sự còn hơn cả dự liệu của cô, người cả công ty đều biết hết rồi.

Cả buổi chiều hôm đó, Phùng Kiêu Kiêu như bị kích động, lúc nào gặp cô cũng thốt lên ba chữ: Đã kết hôn.

Chử Điềm vô cùng khó hiểu: “Nhìn mình không giống người đã kết hôn rồi hay sao?”

“Không giống” – Phùng Kiêu Kiêu yếu ớt đáp – “Cậu xem lại bản thân cậu đi. Lúc đi làm tự mình lái xe, cứ thứ bảy là đi chới với bọn con gái chưa có

gia đình như mình. Ngay cả xem phim tình cảm cũng rủ mình đi, chưa bao

giờ nghe thấy cậu nhắc đến chồng. Thậm chí ngay cả trên bàn cũng không

có tấm ảnh chụp chung. Cậu nói xem những chuyện này có giống một phụ nữ

đã kết hôn không?”

Sau khi được cô nàng nhắc nhở, Chử Điềm

mới phát hiện cô sống chẳng khác gì lúc độc thân. Nhưng mà điều này sao

trách cô được chứ?

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Phùng

Kiêu Kiêu, Chử Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng mình thật sự đã

kết hôn rồi, không lừa cậu đâu.”

Phùng Kiêu Kiêu quay đầu bước đi, Chử Điềm buồn cười gọi cô ấy lại:

“Cậu đi đâu thế?”

Phùng Kiêu Kiêu không thèm quay đầu lại, chỉ thốt ra hai chữ: “Xem mắt.”

Phùng Kiêu Kiêu bị kích động quá nặng nề, có cảm giác như khủng hoảng

mà trước nay chưa từng có. Chử Điềm không nén nổi vui mừng, trở về chỗ

của mình chuẩn bị dọn dẹp tan sở về nhà. Màn hình di động đột nhiên lóe

sáng, có cuộc gọi đến. Chử Điềm cầm lên xem, chính là nam nhân vật chính trong chủ đề các cô vừa bàn tán: Từ Nghi.

Giờ phút này, Chử Điềm vô cùng không muốn nghe điện thoại của anh. Nhưng nhìn chiếc điện

thoại di động đang kiên nhẫn miệt mài vang lên, cô vẫn nhấn nút trả lời.

“Là anh” – tiếng nói Từ Nghi truyền đến từ bên kia điện thoại – “Em có ở nhà không?”

“Em đang ở công ty, sắp tan việc rồi, sao vậy?”

“Không có gì” – Từ Nghi nói – “Anh vừa rời khỏi sư đoàn, đang chờ xe, lát nữa sẽ về đến nhà.”

Lúc trước anh đi rất vội, quên đem theo chìa khóa. Tất cả chìa khóa nhà Chử Điềm đều giữ hết. Nếu như cô không có ở nhà thì chắc chắn anh phải

đứng ngoài cửa.

Âm thanh bên kia rất ồn, anh còn đang nói gì đó nhưng Chử Điềm đã hoàn toàn không nghe rõ nữa. Trong đầu cô chỉ còn

sáu chữ: Lát nữa sẽ về đến nhà.

Cô sửng sốt xách túi lên chạy ra ngoài: “Anh đang ở đâu?”

“Bến xe Miền Đông, đang chờ xe đến.”

“Anh ở đó chờ em, em đi đón anh.”

Từ Nghi muốn nói không cần nhưng cô đã cúp điện thoại trước, sau đó vội vàng đến ga-ra lấy xe. Chiều thứ Sáu thành phố B vẫn đông đúc như thường. Nhất là công ty Tây Đinh

mà Chử Điềm làm việc lại ở khu công nghệ cao, là nơi tạp trung các công

ty lớn, lượng xe cộ cực nhiều. Chử Điềm mất một lúc mới rẽ được qua con

đường khác trong dòng xe cộ dày đặc, đến khi chạy tới bến xe đã là bốn

mươi phút sau.

Chử Điềm giảm tốc độ, vừa chú ý đến


Disneyland 1972 Love the old s