
ô.
Nhìn bóng lưng yên tĩnh như vậy, tiếng nói Phương Triết cũng bất giác hạ thấp lại: "Khoảng thời
gian trước cô ấy chẳng ăn được gì, hai ngày nay đã khá hơn một chút.
Nhưng cậu cũng biết bệnh của cô ấy rồi đó, phải kiêng cữ rất nhiều thứ."
Mạnh Phàm vẫn yên tĩnh và rất biết phối hợp, cho đến khi có một chiếc
máy bay bay ngang qua bầu trời, cô ấy nghe thấy tiếng vang thì chợt đứng bật dậy, suýt nữa đã hất đổ cái chén trong tay y tá. Mạnh Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức muốn đi ra ngoài, y tá bèn ngăn cô lại. Nhưng
Mạnh Phàm không nghe, cương quyết phải đi ra cho bằng được.
Cô đứng ở đó chừng hai ba phút, máy bay đã sớm bay mất, đường mây trên
không trung cũng đã tan biến. Sau đó y tá khuyên thêm lượt nữa cô mới
chịu trở lại, tiếp tục ngồi đó ăn như thể chưa từng xảy ra việc gì.
Từ Nghi thấy hết tất cả mọi chuyện, anh khẽ hỏi Phương Triết: "Chiếc máy bay mới vừa rồi là máy bay chiến đấu à?"
Phương Triết nhìn Từ Nghi với ánh mắt "Vấn đề này mà cậu lại hỏi tôi sao."
"Gần đây quân ta đang luyện tập, thường xuyên có máy bay bay ngang qua đây, bất kể là ngày hay đêm."
Từ Nghi không để ý đến lời true chọc của anh ta, chỉ chăm chú nhìn Mạnh Phàm cách đó không xa, anh hỏi: "Cô ấy vẫn luôn nhạy cảm với tiếng máy
bay vậy sao?"
"Ban ngày thì còn đỡ một chút, buổi tối nằm trên
giường chỉ cần nghe thấy một tiếng nhỏ xíu hoặc là tiếng động không rõ
cũng náo loạn cả lên. Nếu như y tá ngăn cản cô ấy quá thì cô ấy sẽ khóc
lên. Nói thật, chuyện này khiến tôi rất bất mãn với quân ta."
Nói xong anh ta bật cười, nhưng nhìn Từ Nghi vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như
cũ bèn huých tay đụng vào người Từ Nghi: "Muốn qua đó gặp cô ấy không?"
Từ Nghi quay người đi, trả lời một câu mà anh ta đã đoán được từ trước: "Không cần." Bởi vì là thứ sáu, cả buổi chiều Chử Điềm không có tâm trạng làm việc chút
na, chỉ nôn nóng chờ đến lúc tan sở. Phùng Kiêu Kiêu cũng rất kích động, bởi vì rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy chồng của người đẹp Chử kinh động cả công ty rồi.
Hai người về sớm mười phút, một trước một
sau ra khỏi công ty. Chử Điềm vô cùng bình tĩnh đi phía trước, giữa
chừng còn dừng lại mua một quả bắp luộc nóng hổi ăn. Phùng Kiêu Kiêu núp ở một sạp báo cách đó không xa, vờ như đang xem báo chí, nhưng thật ra
là chuẩn bị chút nữa Từ Nghi đến sẽ đứng rình xem. So ra cô ta còn khẩn
trương hơn cả Chử Điềm.
Chử Điềm quay đầu lại, ra dấu OK với
Phùng Kiêu Kiêu rồi đứng đó gặm bắp luộc, thỉnh thoảng cúi đầu xem giờ
trên điện thoại di động. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe jeep của mình chạy đến, cô giơ tay lên vẫy vẫy với người trong xe. Sau đó điện thoại
di động cô có tin nhắn.
Phùng Kiêu Kiêu: Điềm Điềm, chồng cậu lái xe của cậu à? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu?
Nhìn câu hỏi được lặp lại ba lần liên tục, Chử Điềm mỉm cười. Lúc cô ngẩng
đầu lên lại thì Từ Nghi đã dừng xe trước mặt cô. Anh hơi hạ kính xe
xuống, bảo cô lên xe.
Chử Điềm à một tiếng, giả vờ lơ đãng nhìn
về phía Phùng Kiêu Kiêu đang núp. Chỉ thấy cô ta đang cầm tờ báo, cổ
rướn cao lên nhìn về phía này, dáng vẻ kia vô cùng buồn cười.
"Sao vậy?" - Từ Nghi hỏi.
"Không có gì." - Chử Điềm vội hoàn hồn lại.
Từ Nghi không nghi ngờ gì cả, đợi cô lên xe, thắt dây an toàn xong, anh
mới từ từ cho xe chạy vào đường chính. Cả quá trình Chử Điềm chỉ mãi hí
hoáy với điện thoại di động. Đành chịu thôi, Phùng Kiêu Kiêu cứ nhắn tin đến suốt.
Phùng Kiêu Kiêu: Thấy rồi!
Phùng Kiêu Kiêu: Đẹp trai quá!Là quân nhân xịn đúng không? Thật à? Sao không mặc quân phục
thế? Nhưng mặc thường phục cũng đẹp lắm!
Phùng Kiêu Kiêu: Cứ vậy đi thôi à? Đừng có vội mà, hai người nhích đến gần hôn nhẹ lên môi nhau gì đó đi.
Phùng Kiêu Kiêu: Cuối cùng mình tin cậu đã kết hôn rồi. Rất xứng đôi, hai
người bọn cậu rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!
Thấy được tin nhắn cuối cùng, Chử Điềm phì cười. Từ Nghi nhìn cô: "Vừa lên
xe là em cứ xem điện thoại di động suốt, có gì vui sao?"
Chử Điềm cũng không ngẩng đầu lên: "Đồng nghiệp nhắn tin, chuyện phụ nữ thôi."
"Có phải là cô gái khi nãy đứng ở sạp báo cứ nhìn về phía chúng ta không?"
Chử Điềm “Ừ’ một tiếng, sau đó mới phát hiện có gì đó bất thường: "Anh nhìn thấy rồi hả?"
Từ Nghi bất đắc dĩ đáp:
"Vị trí không bí mật, nhắm mục tiêu quá lộ liễu, hơn nữa em còn để hồn vía tận đâu đâu. Anh không muốn thấy cũng khó lắm."
Thấy anh vạch trần chẳng mảy may nể tình như vậy, dù da mặt Chử Điềm dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng:
"Đồng nghiệp em muốn xem thử dáng vẻ anh trông như thế nào thôi mà."
Nhắc tới cũng hài, ban đầu Chử Điềm nói muốn giới thiệu hai người họ biết
nhau nhưng bị Phùng Kiêu Kiêu từ chối. Cô nói mình không biết dáng vẻ
đối phương thế nào. Lỡ như đến lúc đó thấy anh đẹp trai quá, cô khẩn
trương ăn nói lắp bắp thì làm sao. Cô không muốn lần đầu tiên gặp gỡ đã
bị mất mặt như vậy, vì còn phải nhờ cậy vào Từ Nghi giới thiệu đối tượng cho cô nữa mà.
"Vậy anh có ngăn chặn được thị phi không?"
"Tất nhiên là có rồi." - Chử Điềm nịnh nọt - "Đồng nghiệp em còn khen an