
hóc sao . Em bị bỏ rơi rồi thì còn nhớ đến họ làm gì chứ . Đồ ngốc này. Về nhà đi.” “Tôi…biết rồi.” – Từ Tử Hàn gật đầu , anh liền buông cô ra , hai vai cô giờ rất đau , vì bị bỏ r bất ngờ , cô loạng choạng xém té , anh kịp thời nắm tay cô kéo lại. Từ Tử Hàn vừa nãy bị anh dọa giờ không dám đến gần anh liền rút tay lùi lại. Dược Thiếu Phàm trố mắt nhìn cô , còn cô thì sợ hãi từ từ đi r axe . Dược Thiếu Phàm liền bật cười , đút hai tay vào túi quần , anh thong thả đi ra ngoài. Vệ sĩ đưa cô vào xe rồi lái xe đi ra khỏi. Lôi Lạc Kình gác tay lên vai anh , cười khẩy nói “ Nhìn mặt cậu đang rất vui nhỉ.” Dược Thiếu Phàm hất tay anh , đi thẳng lên xe , Lôi Lạc Kình vờ giận dỗi nói “Cái tên này…” “Được rồi . Cậu chấp gì cậu ta chứ . Đi thôi.” – Phong Nhất Thiên cười nói. Cả ba chiếc xe đồng loạt phóng đi . Nhà thờ lại trở về trạng thái yên tĩnh như lúc trước….. Trở về nhà , trước
cửa người giúp việc trong nah2 xếp thành hai hang chào đón cô . Quản gia bước ra cung kính chào “Phu nhân !” Từ Tử hàn mĩm cười chào ông rồi
cũng bươc l6n phòng thay đồ. Ít phút sau , cô mặc chiệc váy màu xanh lá
bước xuống . bây giờ cô thật sự rất buồn , liền đi ra ngoài cửa ngồi
thẫn thờ . Cô cúi mặt nhìn xuống đất , trên khóe mắt bất chợt ngấn nước . Gió chợt thổi mạnh , càng khiến khóe mắt cô them cay , Quản gia thấy cô ngồi cúi mặt ở trước cửa liền đến bên nói “Phu nhân , ngồi ngoài này
lạnh lắm , ngài nên vào trong đi. Đừng chờ Ông chủ . Ngài ấy sẽ về trễ
lắm đó.” Từ Tử Hàn lắc đầu trả lời “ Không sao . Tôi không phải chờ anh
ấy , chỉ là tôi đang ngồi hóng gió thôi. Không sao đâu . Bác vào nhà
đi.”
Quản gia đành phải đi vào nhà. Gió lạnh như vậy nhỡ cô bị cảm , ông
chủ sẽ khiển trách ông thôi . Ông liền đi vào nhà lấy chiếc áo khoác đưa cho cô. Cô đưa tay cầm lấy.
Từ Tử Hàn ngồi thơ thẫn ở đó. Quản gia không biết làm gì hơn đành
phải bỏ mặc cô , đột nhiên trời lại mưa , nhưng cô vẫn chẳng động đậy ,
vẫn ngồi im , mưa rất lớn . Quản gia vội vã mang dù ra che cho cô "Phu
nhân , mau vào nhà đi . Cô sẽ bệnh đó. Phu nhân à." Đáp lại tiếng gọi
của ông là sự im lặng của cô . Quản gia lo lắng lên tiếng "Phu nhân à."
" Bác vào nhà đi....cháu không sao . Mặc kệ cháu. Vào nhà đi." - Giọng
cô khàn khàn , cố gắng trả lời ông , lão quản gia già nhìn cô lắc đầu .
Ông biết cô đang khóc , nhưng ông không biết phải làm sao. "Đừng gọi cho anh ấy.....Bác vào nhà ngủ đi...." Mưa rất lớn , cứ ồ ạt trút xuống
thân hình bé nhỏ kia . "Hic.....ư...huhu..." Từ Tử Hàn òa khóc...Tại sao họ có thể đối xử với cô như vậy !?..... Từ Tử Hàn cứ ngồi khóc dưới mưa từ 19h cho đến 22h khuya. Quản gia ở trong phòng cứ lo lắng bồn chồn ,
chịu hết nổi ông liền đi ra cửa xem thử , thì không thấy bóng dáng cô
đâu. Chắc cô đã lên phòng rồi , ông mới an tâm đi ngủ.
11h khuya
Dược Thiếu Phàm mới về nhà. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạy lại mở cửa xe.
Dược Thiếu Phàm thanh âm trầm thấp hỏi "Có xảy ra chuyện gì không ?" Tên vệ sĩ một mực cung kính đáp "Lúc trở về nhà phu nhân lên phòng thay đồ
sau đó ra bậc thềm trước cửa ngồi. Phu nhân ngồi từ 7gìơ tối cho đến 10h khuya."
"Trời mưa cũng không đi vào sao ?"
"Vâng ạ , quản gia có khuyên can , cũng có đem dù ra nhưng phu nhân cũng không cần."
Mày đẹp nhíu lại , Dược Thiếu Phàm thô bạo đóng cánh cửa xe lại. Hung hăng đi lên phòng của Từ Tử Hàn.
"Từ Tử Hàn , em có chịu thôi đi không."- Dược Thiếu Phàm chân đạp mạnh
cánh cửa phòng, lớn tiếng quát , nhưng khi căn phòng hiện ra , anh chỉ
thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lên giừơng. Anh tiến lại gần cô "Tử
Hàn...." Người cô nóng ran , anh thở dài , bế cô lên giừơng thì đột
nhiên cô tỉnh dậy. "Anh...làm gì vậy." - Giọng cô tthì thào như đang cố
hết sức để nói.
"Đưa em lên giừơng nằm." - Anh lùng trả lời.
"Thiếu Phàm...anh nói đi...tôi đã làm gì sai" - Giọng của cô lúc này như sắp bật khóc, Anh nắm chặt hai bả vai cô , trong mắt hiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai . Là do họ bỏ rơi em , lợi dụng em. Từ Tử Hàn đến
bao giờ em mới thôi đau khổ vì họ hả."
"Đau..."- Từ Tử Hàn nhăn mặt
nói "Anh...thì biết gì chứ. Từ nhỏ tôi đã bị mẹ bỏ rơi , trong cô nhi
viện , tôi luôn nghe lời , không làm gì sai...nhưng vẫn bị những đứa trẻ khác ăn hiếp , khinh thường...hic...họ cũng giống tôi mà...cũng là cô
nhi...tại...sao lại ăn hiếp , xa lánh tôi...huhuhu. Chính Từ gia đã cứu
tôi ra khỏi chốn địa ngục đó , họ nuôi nấng tôi , nhưng lúc tôi đi học
cũng bị những người khác khinh thường , anh có biết cảm giác đó như thế
nào không !?" - Từ Tử Hàn bật khóc , bao nhiêu uất ức cô cam chịu đều
nói hết ra. Dược Thiếu Phàm buông lỏng vai cô ra ,ôm cô vào trong lòng . Từ Tử Hàn nức nở nói "Anh có biết khi tôi biết Từ gia chỉ là lợi dụng
tôi , tôi đã đau khổ thế nào không !? Tại sao cả thế giới này không ai
cần tôi. Tôi...rất sợ bị bỏ rơi....rất sợ...huhuhu..."
Lúc này anh
mới biết cô đã phải chịu đựng những gì , ôm cô chặt trong lòng anh mới
phát hiện người cô bây giờ rất nóng , cô đang sốt cao. Anh vội đặt cô
nằm xuống giừơng , tay sờ trán cô."Chết tiệt , sao