
cùng anh đơn độc chạm mặt nhau, cả hai ở chung một căn nhà nhưng lại không bằng những người xa lạ.
Không ngờ chính là Tiểu Nghiêu đều nhìn ra giữa bọn họ có điều gì đó không đúng, đứa bé không hiểu được giữa người lớn với nhau có điều gì khúc mắc, rất trực tiếp liền lên tiếng hỏi: "Mẹ, mẹ không thích phải cùng ở một chỗ với cha đúng không?" Nói xong đầu của cậu nhanh chóng thấp xuống, tiếp tục nho nhỏ nói thầm, "Nếu như hai người là vì con mà miễn cưỡng sống chung với nhau vậy coi như xong. . . . . . Mẹ, con hi vọng mẹ vui vẻ."
Điều này làm cho Tô Hiểu Mộc thật ngẩn ra, đứa nhỏ đáng yêu này sao lại nhạy cảm như vậy?
Cô thở dài, nâng khuôn mặt nhỏ bé của cậu nói: "Đứa nhỏ ngốc, chẳng lẽ con cùng Tiểu Vũ mới quen biết nhau liền không giấu giếm gì với nhau nữa rồi sao? Hẳn không phải chứ? Con nghĩ xem, cha con và mẹ mười năm không gặp mặt rồi, ở cùng nhau có chút lạ lẫm, con hiểu không? Chúng ta đều phải trải qua một quá trình mới hình thành được thói quen mà."
Tiểu Nghiêu nửa tin nửa ngờ, khẽ nâng mặt nhìn cô hỏi tới: "Thật là như vậy phải không? Không miễn cưỡng sao mẹ?"
"Dĩ nhiên." Tô Hiểu Mộc dùng sức gật đầu, đưa tay xoa xoa tóc của cậu nói, " Người bạn nhỏ Cảnh Nghiêu, khi nào thì cậu trở thành trinh thám? Tốt lắm, đừng đa sầu đa cảm như người lớn, nhanh đi ngủ đi, ngày mai không phải hẹn Tiểu Vũ đi cung thiếu nhi? Đến trễ sẽ không tốt." Trước đây không lâu bọn họ sửa lại hộ tịch Tiểu Nghiêu, cùng họ với Cảnh Diễn.
"Dạ!" Đứa bé rất dễ dàng dụ dỗ, trong nháy mắt lại cười đến ngọt ngào tựa như ăn mật đường rồi.
Nhưng sau khi rời khỏi phòng Tiểu Nghiêu, Tô Hiểu Mộc lại nghĩ không phải thái độ của mình rõ rang quá rồi chứ, cho nên hoàn toàn lộ ra rồi hả ? Tiểu Nghiêu có thể phát hiện, Cảnh Diễn không thể nào không biết mình tránh anh ta, nhưng. . . . . . Cùng anh chạm mặt, trừ tán gẫu chuyện Tiểu Nghiêu ra bọn họ cũng không còn những lời khác, có thể nói là chân chính tôn kính nhau như băng, cô ngược lại cảm thấy hiện trạng này tốt vô cùng, gặp nhau không bằng không gặp.
Ngày thứ hai, Tô Hiểu Mộc đưa con đi cung thiếu nhi xong lại trở về nhà chuẩn bị bản thảo, đến buổi trưa Cảnh Diễn đột nhiên gọi điển về nhà, hỏi cô: "Cô ở nhà chứ?"
Cô rất muốn trả lời không có ở đây, nhưng nhưng cô đang cầm đện thoại nhà, không ở nhà thì ở nơi nào? Cô chợt có chút ảo não, không thể làm gì khác hơn nói: "Ừ, tôi đang soạn bản thảo, còn phải canh giờ đi cung thiếu nhi đón Tiểu Nghiêu, anh có chuyện gì sao?"
Cảnh Diễn nghe được ra giọng cô xa cách, lông mày vừa nhíu, không chút để ý nói: "Ở nhà là tốt rồi, cô đợi mở cửa, tôi đi đón Tiểu Nghiêu là được, trước tiên cứ như vậy đi."
Tô Hiểu Mộc còn chưa phản ứng kịp, chỉ đành phải trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm ống nghe phát ra tiếng tút tút, người đàn ông này thế nào không cho cô chút thời gian cự tuyệt?!
Trong lúc nhất thời cô đoán không ra trong đầu Cảnh Diễn tính toán điều gì, đang suy nghĩ có nên ra ngoài thật nhanh, video ở cửa lại vang lên âm thanh, là ba cô gái, tự giới thiệu là quản lý Mã cùng hai người trợ lý trong tiệm áo cưới nổi tiếng trong thành phố, cũng đưa ra thẻ nhân viên chứng minh.
Nơi này đảm bảo chất lượng sống cho người ở rất cao, nhân viên an ninh có thể cho các cô ấy vào cửa chắc là không phải người xấu, nghĩ như vậy, cô mới rất yên tâm mở cửa.
Đi đầu là quản lý Mã mặt cung kính nói: "Cảnh phu nhân khỏe chứ, ngài thiết kế Gareth đã theo ý của ngài Cảnh thiết kế ra bản thảo áo cưới, rất nhanh sẽ có thể fax qua đây để ngài và ngài cảnh xem qua, làm phiền ngài để cho chúng tôi lấy số đo toàn than của ngài."
"Chờ một chút, áo cưới? Cái gì áo cưới?" Tô Hiểu Mộc bị lời của cô làm cho có chút lờ mờ, hơi cau mày, trực giác là cô ấy tìm sai đối tượng, nhưng quản lý Mã mở miệng một tiếng ngài Cảnh, lại rất giống như một sự việc, có một loại tâm ý hoảng loạn từ trong đáy lòng nảy nở, cô ổn định tâm tình mới lên tiếng, "Mời các cô chờ, tôi muốn đi gọi một cuộc điện thoại trước."
Cô lấy điện thoại di động chạy ra sân, cửa sổ thuỷ tinh ngăn cách cô với những người trong phòng, vừa bấm số điện thoại của Cảnh Diễn: "Ngài Cảnh, cái người này vừa nói cái chuyện đùa giỡn gì?"
Bởi vì ở tầng cao, điện thoại di động có chút tạp âm gió “Sha sha” nhẹ.
Bên cao ốc văn phòng, Cảnh Diễn hình như biết trước cô sẽ điện thoại đến, cũng biết cô vì chuyện gì, cho nên vẻ mặt như thường, thậm chí khó có được giọng nói nhẹ nhàng phối hợp xưng hô với cô: "Cảnh phu nhân, cô không phải là nói muốn chụp hình cưới? Không có áo cưới làm sao có thể chụp?"
Một tiếng nhẹ nhàng "Cảnh phu nhân" của anh khiến tay Tô Hiểu Mộc chấn động, cơ hồ cầm không vững điện thoại di động, đầu óc cũng có chút loạn, nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Nhưng ngài Gareth đã tuyên bố về hưu!" Đó là nhà thiết kế cô rất ưa thích, trong buổi họp báo công bố sản phẩm mới vào tháng 6 năm nay ở Milan lại tuyên bố về hưu.
"Ừ, vậy thì thế nào?" Cảnh diễn nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Nghe một chút giọng điệu này! Rõ ràng rất tỉnh táo bình thản, vậy mà cái giọng thế nào cũng có vẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi thế