
thể đoán được không bao lâu nữa bọn họ nhất định là biết nói tới ai.
"Đủ rồi!" Cảnh Diễn lớn tiếng quát,
thanh âm đã là tức giận đến cực điểm, "Trần Duệ nói như thế nào? Cần
phải ngăn cản lời đồn nhảm như vậy truyền đi như thế nào?" Trần Duệ là
quản lý quan hệ xã hội của Cảnh thị, phụ trách tất cả kế hoạch tuyên
truyền và giao tiếp quan hệ xã hội.
Vương Hạo ở bên kia cũng rất
gấp: "Tôi và quản lý Trần đã thương lượng rồi, chuyện như vậy có vẻ khó
giải quyết, nếu là thông qua báo giấy truyền thống phát tin tức mà nói
chúng ta còn có thể thông qua con đường cắt đứt tiêu thụ ngăn cản tin
tức chảy vào, nếu không được còn có thể đàm phán với truyền thông tạo áp lực, bọn họ còn có thể bởi vì quan hệ hợp tác quảng cáo mà bán cho Cảnh thị thể diện. Nhưng là bây giờ đối phương là nặc danh phát tin tức ở
trên mạng, vô luận bạn là ai ở đâu đều có thể tùy ý đăng lại, tỉ suất
lượt xem chỉ trong ba giờ ngắn ngủi đã vượt quá một trăm vạn..."
"Bất kể cần bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu tiền bạc, trước khi tôi trở về các cậu phải hết sức cố gắng ngăn cản chuyện này mở rộng ảnh hưởng! Tôi lập tức thu xếp máy bay riêng trở về!"
Vương Hạo chưa bao giờ từng
nghe giọng điệu cấp bách như thế của cấp trên, trước đây anh luôn là núi Thái Sơn đổ trước mặt mà không đổi sắc, anh ta ấp úng nói: "Nhưng ông
chủ, ngài không phải cùng ngài Smith còn có hội nghị..."
"Bớt nói nhảm, cậu nhanh đi làm việc nên làm!" Cảnh Diễn vừa định cúp điện
thoại, chợt nhớ tới cái gì, sắc bén hỏi, "Chuyện này cậu có báo cho Tiểu Mộc hay không?"
Vương Hạo tự cho là làm đúng, bình tĩnh trả lời: "Tôi còn không nói cho cô ấy, muốn thương lượng trước với anh sau đó
mới nói..."
Cảnh Diễn lập tức ngắt lời anh ta, gần như là rống to lên: "Đầu óc cậu bị nước vào có phải không? Cậu không nói cho cô ấy để
cho cô ấy có chuẩn bị tâm lý, ngộ nhỡ bị truyền thông nghe được tiếng
gió mà đến làm phiền thì làm sao bây giờ? Còn có Tiểu Nghiêu..." Cảnh
Diễn nhìn đồng hồ, tính toán thời gian một chút, sắc mặt lại khó coi,
"Cậu lập tức đi trường học, bây giờ Hiểu Mộc hẳn là đi đón Tiểu Nghiêu
rồi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu như có truyền thông tin tức
nhanh nhạy tìm được ... Bất kể như thế nào, bảo đảm an toàn của bọn họ
trước, đừng để cho người quấy rầy đến bọn họ."
"Vâng, tôi lập tức đi ngay!" Vương Hạo thầm kêu không tốt, vừa nghe được lo ngại phân tích của anh là biết là mình suy nghĩ không thoả đáng rồi.
Bởi vì
sinh hoạt cá nhân của Cảnh Diễn rất đơn điệu, chưa bao giờ ồn ào ra
chuyện xấu gì, cho nên anh ta cũng không có kinh nghiệm xử lý việc này,
nhất là hiện tại liên lụy đến là vợ con ông chủ cực kỳ coi trọng, ngộ
nhỡ xảy ra chuyện gì, hậu quả... Anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ, cầm
chìa khóa xe lao ngay ra khỏi văn phòng.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tô Hiểu Mộc, vài cuộc cũng không có người nhận, thật sự là gấp chết người.
Anh ta suy nghĩ một chút, lại lập tức gọi điện thoại báo cho toàn bộ bảo vệ của công ty đuổi theo sau, để ngừa ngộ nhỡ.
Chẳng qua là khi anh ta tới cửa trường học, mới phát hiện sự việc còn nghiêm
trọng xa xa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Editor: Trạch Mỗ
Truyền thông lũ lượt kéo tới vây quanh cổng trường học chật như nêm cối, lúc
này cách lúc người giấu tên phát tin trên mạng kia còn không đến sáu
giờ, độ nhạy cảm và tốc độ của truyền thông đối với tin tức thật sự là
kinh người.
Vương Hạo có chút tim đập mạnh và loạn nhịp trong
chốc lát, trước mắt tất cả đèn máy ảnh loang loáng, micro đều hướng về
mục tiêu nào đó ở phía cổng, nơi đó người vây quanh chi chít không nhìn
rõ lắm, câu hỏi hỏi cũng nhiều ít không đồng đều, anh căn bản không nghe rõ lắm, vẫn là đội trưởng đội bảo an theo sau chạy tới ở bên tai nhắc
nhở hỏi: "Vương tổng, bây giờ chúng ta cần phải làm như thế nào?" Lúc
này anh mới phản ứng lại.
Anh mím môi, lạnh giọng nói: "Bà Cảnh
các anh đều đã gặp rồi chứ? Mau mau đi cản phóng viên ra, chú ý không
nên xảy ra xung đột, hộ tống bà Cảnh và con đi ra."
"Vâng." Đội trưởng đội bảo an nhận chỉ thị, "Tất cả các anh theo tôi tới đây."
Mấy bảo vệ mặc âu phục màu đen đi theo đội trưởng tiến lên đẩy những truyền thông điên cuồng kia ta, rất nhanh đã chắn ra một đường tường người, có một số phóng viên không phục, kêu gào tự do tin tức, bọn họ có quyền
công bố sự thật cho công chúng.
Sự thật? Cách nói này không chính
xác, Tô Hiểu Mộc và Tiểu Nghiêu không phải là nhân vật của công chúng,
căn bản không cần thiết công khai chuyện riêng với người đời.
Vương
Hạo đã đuổi theo tới đây lập tức nhếch đuôi lông mày nghiêm nghị:
"Chuyện lần này lúc khác chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn tuyên bố
tin tức, xin mọi người không cần lại đưa tin ảnh hưởng đến cuộc sống
bình thường của cá nhân, nếu có công kích ác ý hoặc là ép buộc phỏng vấn mà tạo thành thương tổn thân thể mà nói, chúng tôi sẽ giữ lại quyền lợi truy cứu pháp luật."
Anh nói xong rồi vội vàng đi vào trong, đội trưởng đội bảo an đã đứng ở cửa phòng trực ban của trường học: "Vương
tổng, bà Cảnh ở trong