
thể níu kéo được
cô, anh sẽ thật mất đi cô, sau này liền không còn cơ hội đợi chờ nữa, anh không
thể, anh không thể để cho cô cứ biến mất khỏi sinh mệnh anh như
vậy.
“Không buông, em sẽ không buông!” Tiêu Tiêu gắt gao ôm
lấy, vừa khóc vừa nói: “Anh Tường, chị ta không yêu anh nữa, chị ta không yêu
anh nữa, đừng đuổi theo, em van cầu anh, van cầu anh có được
không?”
“Cô buông ra, tôi không thể không có cô ấy, tôi yêu cô
ấy.” Trình Tường lớn tiếng hô, muốn kéo Tiêu Tiêu ra, thắt lưng lại bị cô ôm
chặt lấy, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, “Tiêu Tiêu, cô buông
ra!”
“Em yêu anh, em cũng yêu anh!” Tiêu Tiêu ôm chặt Trình
Tường không buông tay, “Em cũng không thể không có anh, em không thể không có
anh…”
Nơi xa, Lâm Lệ đi tới bên cạnh xe của mình, tay mở cửa
xe ra, dừng một lúc lâu, ngoảnh đầu lại nhìn hai người kia cách đó không xa, một
lúc lâu, khóe miệng cong lên tự giễu, sau đó không chút lưu luyến, trực tiếp lên
xe khởi động xe rời đi.
Lúc Chu Hàn trở lại nhìn thấy Lâm Lệ ngồi một mình ở ghế
sa lon trong phòng khách, trên chiếc bàn trà trước mặt cô đang đặt bình rượu
vang đỏ, rượu đã bị uống cạn nửa bình, mà giờ khắc này Lâm lệ đang nửa nằm ngồi
ở trên ghế sa lon, trong tay còn cầm chén rượu, bên trong còn có hơn phân nửa
chén.
Chu Hàn đổi giày đi vào, thả chìa khóa và cặp công văn
vào ghế sa lon bên cạnh, nhìn rượu trên bàn một chút, lại nhìn Lâm Lệ, chân mày
khẽ nhíu lại, hỏi: “Tại sao uống rượu?” Giọng nói hơi lộ ra vẻ lạnh nhạt, đây
cũng là phương thức quan tâm đến người khác riêng biệt của Chu
Hàn.
Lâm Lệ chậm rãi quay đầu nhìn anh, nhìn chằm chằm anh
một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười, nói: “Bọn họ nói mượn rượu tiêu sầu, tôi
tưởng là uống rượu thật sự có thể quên hết những việc không vui trong ký ức,
nhưng tại sao tôi càng uống lại càng nhớ rõ mọi chuyện?” Nói xong, Lâm Lệ mang
vẻ mặt đau khổ ủy khuất, “tôi tưởng là uống rượu có thể làm cho lòng mình thoải
mái hơn chút, nhưng tôi càng uống lại càng không vui.”
Chu Hàn nhìn cô, lạnh lùng nói: “Thế thì đừng có uống
nữa.” Đưa tay muốn đoạt lấy cái chén trong tay cô.
Lâm Lệ tránh thoát, lắc đầu, nói: “Không, tôi còn muốn
uống, uống rượu say sẽ không nhớ gì hết.” Nói xong giơ cái chén lên ngửa đầu một
hơi uống cạn rượu trong chén, rượu xông lên làm cho cô khó chịu, mày cau lại
tới mức có thể ép chết một con muỗi.
Nhìn cô như thế, chân mày Chu Hàn cũng nhíu lại thật
chặt, một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Lệ không nhìn anh, cũng không biết có say hay không,
chỉ lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Vừa nói, vừa đưa
tay muốn cầm bình rượu đặt trên bàn trà, mắt thấy tay sắp với tới nơi, đột nhiên
bị Chu Hàn chen ngang đoạt trước.
Lâm Lệ bất mãn ngẩng đầu nhìn anh, hơi thở mang theo
nồng đậm mùi rượu, kháng nghị nói: “Tôi còn muốn uống rượu!”
Chu Hàn nhìn cô, ánh mắt có chút bức người, chỉ nói: “Cô
say rồi!”
“Tôi không có!” Lâm Lệ lắc đầu, phủ nhận suy đoán của
anh, tiếp tục nói: “Tôi không say, tôi cũng muốn mình say, thế nhưng mà hiện tại
tôi còn rất tỉnh táo, tôi không có say.” Nói xong đứng dậy đưa tay qua muốn túm
lấy bình rượu trong tay Chu Hàn.
Chu hàn nghiêng người tránh cô, thử dò xét hỏi: “Cố An
Nhiên và Tô Dịch thừa đã xảy ra chuyện?”
“Mới không có, tình cảm của bọn họ rất tốt.” Lâm Lệ phủ
nhận, đưa tay lại muốn đoạt rượu trong tay anh, “Đưa rượu cho
tôi.”
Chu Hàn né tránh, tiếp tục hỏi: “Liên quan đến Trình
Tường?”
Nghe vậy, Lâm Lệ đột nhiên dừng lại, giống như là người
máy bị người nhấn nút tạm dừng, thoáng cái sững lại.
Chu Hàn thấy thế liền hiểu được tất cả, nhét bình rượu
trong tay vào tay cô, chỉ nói: “Xem ra cô thật sự là uống chưa say, nếu quả thật
muốn say thì uống đi, ngày mai ngủ dậy nhức đầu, tôi có trà giải
rượu.”
Lâm Lệ sững người lúc này mới từ từ phục hồi lại tinh
thần, nhìn rượu trong tay một chút, lại nhìn Chu Hàn một chút, một lúc lâu sau
mới mở miệng, hỏi: “Tại sao…”
Chu Hàn nhìn cô, nói hết lời của cô: “Tại sao tôi lại
biết phải không?”
Lâm Lệ gật đầu, nhìn anh chằm chằm.
Chu Hàn cười, đi đến ngồi trên ghế sa lon đối diện cô,
chỉ nói nói:”Cô thì có gì khó đoán. Nếu như không phải là chuyện của Cố An
Nhiên, vậy trừ Trình Tường ra, còn ai có thể biến cô thành như bây
giờ.”
Lâm Lệ cứ nhìn anh như vậy rất lâu, sau đó đột nhiên
cười tự giễu, cầm bình rượu ngồi xuống mặt đất, bả vai rung lên, miệng cười
khóc: “Ha ha…”
Chu Hàn cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô,
cũng không kéo cô lên.
Lâm Lệ cứ cười đau đớn như vậy một lúc lâu, đột nhiên
cầm chai rượu, ngay cả chén cũng không cần, trực tiếp ngửa đầu uống
rượu.
Chất lỏng màu đỏ sậm từ khóe miệng chảy xuống, nhỏ giọt
xuống áo sơ mi trắng tinh, màu đỏ sậm nhanh chóng lan ra, giống như hoa mai nở
rộ.
“Khụ khụ…” Lâm Lệ uống quá nhanh, bị rượu làm sặc, trực
tiếp sặc vào khoang mũi, cả người khó chịu, mặt đỏ bừng.
Chu Hàn vẫn ngồi ở đó nhìn cô, biểu tình thờ ơ, không
ngăn lại cũng không an ủi.
Lâm Lệ ho một lúc lâu, rốt cục dừng lại