
àn bộ
nhiệt tình của anh, cảm thấy có đôi khi anh thật đáng yêu.
Khi Lâm Lệ tỉnh lại đã là buổi
sáng ngày hôm sau, bên cạnh Chu Hàn đã không có ở đây, cả người như tan ra, vô
cùng đau nhức. Nhớ lại tối hôm qua, mặt Lâm Lệ không khỏi lại nóng
lên.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ một
chút, lúc này mới giật mình đã chín giờ rồi, nghĩ đến thằng bé, cũng bất chấp
đau nhức ở ngang hông cùng hai chân vô lực, xoay người ngồi dậy khỏi giường, vào
phòng quần áo lấy quần áo thay rồi đánh răng rửa mặt qua loa, liền đi ra khỏi
phòng.
Lúc Lâm Lệ vội vàng đến phòng
của thằng bé, thằng bé đã thức dậy, giờ này đang ngồi cười đọc sách ở trước bàn
đọc sách, thấy cô mở cửa đi vào, để quyển sách trên xuống chạy về phía Lâm Lệ,
một tay ôm lấy Lâm Lệ, “Dì”
Lâm Lệ ôm lại nó, tay vỗ nhè
nhẹ vỗ về lưng của nó, an ủi nó nói: “Tiểu Bân, thật xin lỗi a, dì dậy
muộn.”
Chui ra khỏi lòng Lâm Lệ, thằng
bé nhìn Lâm Lệ chằm chằm, hỏi “Dì, thân thể dì đã khá hơn chút nào
chưa?”
"Hả?" Lâm Lệ giật mình sững sờ,
có chút nghi hoặc nhìn bé, "Cái gì?"
“Ba nói dì cũng ngã bệnh rồi,
cần nghỉ ngơi.” Vừa nói thằng bé vừa kéo Lâm Lệ đến bên giường nhỏ của nó, để
cho Lâm Lệ ngồi ở trên giường, nói “Dì, nếu còn không thoải mái thì dì cứ ngủ
một lúc đi, con đã khỏe rồi, cổ họng cũng không khó chịu nữa.”
Lâm Lệ vui mừng sờ sờ đầu nó,
nói “Dì rất khỏe, dì không có không thoải mái.”
"Có thật không?" Đứa bé nhìn
cô, ánh mắt kia sạch sẽ không hề có tạp chất.
"Thật." Hỏi "Tiểu Bân đói bụng
không, muốn ăn cái gì, dì làm bữa sáng cho con."
“Con ăn sáng rồi.” Thằng bé
nói, “Buổi sáng ba làm sandwich cho con.” Nghĩ đến cái gì, nói tiếp “Ba cũng làm
sandwich cho dì, đặt ở trong tủ lạnh, nói chờ dì tỉnh, hâm nóng lại để
ăn.”
Lâm Lệ gật đầu, trong trái tim
ấm áp, liếc nhìn sách trên bàn nhỏ của thằng bé, nói “Tiểu Bân đọc sách nhé, dì
đi ăn điểm tâm.”
Thằng bé nghe lời gật đầu, một
lần nữa ngồi xuống trước bàn đọc sách.
Lâm Lệ đi từ phòng trẻ em ra,
đi tới phòng bép, mở tủ lạnh, bên trong quả thật có sandwich, bên cạnh còn dán
lời ghi chép, “Hâm nóng lên lại ăn.”
Nụ cười nơi khóe miệng như
không thể ức chế được, từ từ hiện lên.
Lâm Lệ cứ sợ là ba Chu sẽ tỏ
thái độ với chuyện Tiểu Bân, nhưng mà đúng như Chu Hàn nói, ông không hề nhắc
lại, về sau mấy lần Lâm Lệ đưa đứa bé trở lại đại viện, ông cũng không nói thêm
cái gì, như là thực sự chưa hề có chuyện gì xảy ra, lúc nhàn rỗi còn có thể dạy
Tiểu Bân đọc chữ, thậm chí còn dạy nó đánh cờ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu
ba Chu thật không thể tiếp nhận Tiểu Bân, vậy thật sự không biết nên làm thế nào
mới tốt.
Trước bữa cơm tối Chu Hàn gọi
điện thoại tới, nói buổi tối có xã giao, không thể về đại viện ăn cơm với bọn
họ, nhưng mà sau khi tan tiệc anh sẽ trực tiếp tới đây.
“Anh uống ít rượu thôi, hai
ngày trước anh còn đau bụng đấy.” Trước lúc cúp điện thoại, Lâm Lệ căn
dặn.
Trước kia cô cũng từng tham dự
xã giao với anh, đâu có gì ngoài uống rượu, hết chén này đến chén khác, đã chính
thức mở rộng cửa lòng với Chu Hàn rồi, dĩ nhiên là sẽ chú ý mọi việc của anh, dạ
dày anh không tốt, đồ quá lạnh là anh không thể ăn, ăn sẽ làm viêm dạ dày, anh
còn có tính xấu khi rời giường, mặc dù bình thường anh hay dậy sớm, nhưng thỉnh
thoảng mấy lần dậy muộn mà bị người quấy rầy, khuôn mặt anh lúc nào dài ra rất
đáng ghét, cô còn chú ý tới trước khi anh ăn phải uống súp trước, trước khi ngủ
còn phải nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc một lát, có vài việc nhỏ không
đáng kể cũng không phải cố ý nhớ đến, mà là khi bạn thích một người, bạn không
tự chủ mà quan tâm đến hết thảy của người đó.
“Anh biết rồi.” Bên kia điện
thoại Chu Hàn đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi “Đúng rồi, hai ngày trước dạ
dày em cũng không thoải mái đúng không, đi bệnh viện kiểm tra
chưa?”
“Đã không sao rồi, lúc trước
là bởi vì ăn đồ hỏng cho nên mới có chút buồn nôn mà thôi.” Lâm Lệ không thèm để
ý nói.
"Thật không có chuyện gì
rồi?"
"Dĩ nhiên không có chuyện gì
rồi, được rồi, anh đi mau lên, buổi tối uống rượu cũng đừng lái xe
nữa."
"Biết rồi."
Cúp điện thoại, Lâm Lệ xoay
người chuẩn bị đi vào trong nhà, lúc đang quay đầu thấy ánh mắt của ba
Chu.
Lâm Lệ cười cười với ông, có
chút cẩn thận gọi một tiếng, "Ba."
Ba Chu gật đầu, mở miệng hỏi
"nói chuyện điện thoại với Chu Hàn sao?"
Lâm Lệ gật đầu,
"Vâng."
"Nó nói buổi tối lúc nào trở
lại?" Ba Chu lại hỏi.
"Tối nay Chu Hàn có bữa tiệc,
phải mời rượu xong mới có thể trở về." Lâm Lệ trả lời theo sự
thật.
Ba Chu gật đầu, đi về phía
trong viện.
Ban ngày vào mùa đông luôn ngắn
như vậy, còn chưa tới sáu giờ, sắc trời đã mờ mờ không nhìn thấy rồi, đèn bên
ngoài viện cũng đã sớm bật lên.
Lâm Lệ không biết lấy cớ thế
nào mở miệng, bởi vì cô thật sự có chút sợ ông hỏi cô chuyện của Tiểu
Bân.
Ba Chu nhìn bầu trời, chậm rãi
mở miệng nói “Lúc trước Chu Hàn cũng đã tới tìm ba nói
chuyện.”
Lâm Lệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn
ông chằm chằm. Cô cũng không biết Chu Hàn đi tìm ba Chu.
“Nó nói khi nó quyết định đối
mặt với truyền thông, lấy