
không đồng ý, cho nên bây giờ ông không nói gì thân thế của
Tiểu Bân, vậy sau này cũng sẽ không nói gì nữa.
"Có thật không?" Tựa vào trong
lòng ngực của anh, Lâm Lệ có chút không xác định hỏi.
"Thật." Chu Hàn khẳng định nói,
nghĩ thầm có nên trực tiếp tìm cha nói về vấn đề của Tiểu Bân.
Giống như Chu Hàn nói, kể từ
ngày đó, về chuyện tình về Tiểu Bân ba Chu không hề nhắc tới, dường như cái
chuyện hồi xế chiều cũng không có xảy ra, có đôi khi không khỏi làm Lâm Lệ như
có một loại ảo giác, chuyện chiều hôm đó cô thấy được bản báo cáo giám định thân
nhân trong thư phòng ba Chu chỉ là do cô tưởng tượng ra, mà thật ra không hề xảy
ra chuyện gì. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là những suy nghĩ viễn vong của
Lâm Lệ, chuyện đã xảy ra làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra, nhưng mà mẹ
Chu dường như không hề biết gì, vẫn thường gọi điện đến đây, hỏi lúc nào bọn họ
về ăn cơm, nói bà nhớ tiểu Bân rồi, muốn gặp nó.
Thằng bé bị cảm, chảy nước mũi
ho khan rất nghiêm trọng, người cũng mê man, chỉ hai ngày, cả người dường như
gầy đi rất nhiều, khiến cho Lâm Lệ nhìn vậy rất đau lòng.
Bác sĩ nói là giờ bệnh cảm cúm
đang lây lan, nhưng do thể chất thằng bé tương đối kém, cho nên cảm cúm mới
nghiêm trọng như vậy, mỗi ngày phải đi bệnh viện để tiêm.
Bởi vì gần đây Chu Hàn đang bận
một hạng mục mới, cho nên việc đưa bé đi bệnh viện xem bệnh chỉ thể rơi trên
người Lâm Lệ.
Mất ba ngày truyền nước, hai
cái tay của thằng bé bị kiêm tiêm đến đỏ đỏ tím tím, nhưng cũng may việc tiêm và
truyền nước không hề uổng phí, bệnh cảm cúm đã đỡ rất nhiều, chỉ còn cổ họng là
còn sưng sưng là hơi khó chịu.
Lâm Lệ nắm tay thằng bé chuẩn
bị đi đến bãi đậu xe của bệnh viện, vừa đi Lâm Lệ hỏi thằng bé: “Tiểu Bân, lát
dì đi siêu thị sẽ mua tuyết lê hầm bách hợp (*) cho con ăn, ăn xong cổ họng sẽ
thoải mái chút ít, sẽ không đau như vậy.”
Thằng bé gật đầu, giọng nhẹ
nhàng đáp: “Vâng.” Bởi vì cổ họng bị sưng, giọng nói có chút khàn
khàn.
Lâm Lệ sờ sờ đầu của nó, "Thật
ngoan."
Gần tới bãi đậu xe, lại vô tình
nghe thấy có hai nữ một nam đang cãi vã ở bên trong bãi đậu xe, trong đó có một
giọng nói vô cùng quen thuộc, mắt nhìn sang, có chút ngoài ý muốn thấy một trong
số đó lại là Tiêu Tiêu.
“Ả hồ ly tinh này, dụ dỗ chồng
bà, mày muốn chết hả!” Đứng đối diện Tiêu Tiêu là người phụ nữ đang cầm chiếc
túi định đập về phía Tiêu Tiêu.
"A, bà mụ điên, anh Cường, anh
Cường giúp em." Bên này Tiêu Tiêu kêu gào trốn sau lưng một người đàn
ông.
“A Mai đừng, A Mai đừng đánh,
đừng đánh...” Người đàn ông kia nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bụng phệ cả người
nhìn rõ có chút mập mạp.
Người phụ nữ được gọi là A Mai
kia dừng tay lại, rời mắt về phía người đàn ông trung niên kia, ánh mắt hung ác,
giơ tay lên tát một phát vào mặt người đàn ông, khiến mắt kính người đàn ông rơi
xuống.
Tiêu Tiêu núp ở phía sau đàn
ông thoáng cái ngây cả người, tay nắm quần áo của đàn ông nhất thời có chút
không biết phải làm sao, giật mình sững sờ nhìn.
Người phụ nữ gọi là A Mai kia
ngoảnh mặt về phía chồng khạc một ngụm đờm, mắng “Cánh cứng rồi dám nuôi đàn bà
ở bên ngoài, ông có tin là tôi sẽ bảo ba thu hồi toàn bộ tiền đã đầu tư vào công
ty ông không, xem xem ông với cái xác công ty vô ích có thể làm được
gì!”
Người đàn ông nhặt mắt kính bị
rơi xuống đất kia, một lần nữa đeo lên, có chút lấy lòng vợ nói, “A Mai, đừng
như vậy, anh yêu chính là em, là người đàn bà này cứ muốn quấn lấy anh, quyến rũ
anh, không nghĩ là sẽ phạm sai lầm, nhưng mà trong lòng anh người anh yêu nhất
là em, thật, anh có thể thề với trời!”
A
Mai mắt lạnh liếc nhìn chồng của mình, có chút châm chọc này “Nhìn đức hạnh này
của ông, còn dám đi chơi gái, nếu không phải là vì con trai, tôi cũng đã sớm ly
hôn cho rồi!”
Thấy có thể quay về, đàn ông
gọi là anh Cường kia vội vàng nói hùa theo: “Đúng đúng đúng, là vì con trai, em
tha thứ cho anh lần này đi, sau này không dám nữa.”
A
Mai hừ lạnh một tiếng, tiến lên một bước túm lấy tóc Tiêu
Tiêu.
"A! ——" Tiêu Tiêu sợ hãi kêu
lên, tay không ngừng phản kháng lại: "Buông buông cái mụ điên
này..."
Người phụ nữ kia dùng sức kéo
cô ta gần hơn, nhìn mặt cô ta nói “trông cái bản mặt lẳng lơ này, không có thủ
đoạn cũng đừng đi ra ngoài đoạt đàn ông của người khác.” Vỗ vỗ mặt Tiêu Tiêu,
nói tiếp “Mày cho rằng đàn ông là cái gì, bà cho mày biết đàn ông cũng không
phải là thứ gì tốt, sau khi mặc quần thức dậy thì đã quên dáng vẻ người đàn bà
vừa nằm dưới thân mình rồi, nếu mày cho rằng ngủ với đàn ông mấy đêm là có thể
lấy tiền nhà hắn ta vào tay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi!” Vừa nói một tay đẩy
Tiêu Tiêu ra.
Tiêu Tiêu đứng không vững, cả
người suýt chút nữa ngã trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã, nhìn cái người đàn
ông gọi là anh Cường kia uất ức nói “Anh Cường, anh đã nói là anh yêu em, anh
nói muốn ly hôn với mụ dạ xoa này!”
“Cô đừng có nói bậy bạ, tôi
nói muốn ly hôn với bà xã tôi lúc nào, tôi cho cô biết, tôi yêu bà xã tôi nhất,
về sau cô đừng quấn tôi nữa!” Nói xong, vội vàng lôi kéo vợ mình, nó