
u, anh
càng im lặng, là càng chứng tỏ anh cam chịu những thứ kia là sự thật sao? Anh
cho rằng…”
“Những điều kia vốn chính là sự
thật!” Chu Hàn mạnh mẽ quát ngắt lời Lâm Lệ, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn cô,
hai tay ở bên đùi nắm chặt.
Lâm Lệ thật là có chút bị khí
thế của anh hù đến, nhìn anh muốn mở miệng: “Anh…”
Chu Hàn không cho cô cơ hội mở
miệng, trực tiếp gần như thô bạo quát cô: “Em muốn tôi giải thích gì với giới
truyền thông, giải thích rằng những điều báo chí viết là không đúng sự thật ư?
Con mẹ nó, Lăng Nhiễm ngoại tình sau lưng tôi, con mẹ nó, Tiểu Bân vốn không
phải là con tôi, tôi bị bọn họ cho đội nón xanh những bảy năm, nuôi con không
công cho người khác bảy năm, quỷ tha ma bắt những gì trên báo viết còn đúng hơn
cả chân lý, em còn muốn tôi giải thích cái gì? Giải thích rằng lúc đầu tại sao
tôi lại vì một người đàn bà như vậy mà phản bội anh em bao nhiêu năm ư? Đáp án
chỉ có một, đó là anh, con mẹ nó, không có lòng tự trọng, anh, con mẹ nó, đúng
là đáng đời!”
Lâm Lệ sửng sốt, nhìn anh chằm
chằm, hoàn toàn không phản ứng kịp, hoàn toàn không biết nói gì, chỉ có thể lẳng
lặng đứng một chỗ.
Chu Hàn cũng nhìn cô, bộ ngực
bởi vì mới rống giận mà thở dốc mạnh mẽ, đợi hơi thở ổn định chút ít, mạnh mẽ
xoay người sang chỗ khác chuẩn bị rời đi, lướt qua cô. Đột nhiên dừng bước, ánh
mắt nhìn về phía cửa, nơi có một thân ảnh nhỏ, tay vô thức nắm
chặt.
Lâm Lệ hồi phục tinh thần, quay
đầu lại như muốn nói gì, cũng liếc thấy đứa nhỏ nhất thời sửng sốt, “Tiểu Bân…”
Tại sao đứa nhỏ lại ở chỗ này? Không phải là đã nằm xuống ngủ rồi
sao?
Chu Hàn nhìn đứa nhỏ một lúc
lâu, không nói chuyện, mang bộ dạng thấy như không thấy lướt
qua.
Nhưng khi đi ngang bên cạnh,
đứa nhỏ đột nhiên lên tiếng gọi: “Ba.”
Tiểu Bân gọi mặc dù rất nhỏ
nhưng bởi vì không khí vô cùng an tĩnh nên nghe thật sự rõ
ràng.
Chu Hàn dừng
bước.
Đứa nhỏ nhìn anh, ánh mắt trong
suốt kia chậm rãi bị nhiễm một tầng sương mù, cắn cắn môi, cuối cùng mở miệng
hỏi: “Ba không phải là ba của con sao?”
Trong lòng Lâm Lệ chấn động,
trái tim tê tê có chút đau, chóp mũi đột nhiên như là không cảm thấy được gian
phòng đầy mùi thuốc lá, ê ẩm đau đớn.
Chu Hàn không nói chuyện, tay
vốn đang nắm chặt thành nắm đấm bây giờ càng chặt hơn nữa, ngay cả móng tay đâm
vào thịt cũng không có cảm giác.
Thấy Chu Hàn không đáp, đứa nhỏ
nhẹ nhàng gọi: “Ba..” hơi nước trong mắt kia ngày càng rõ ràng, cắn chặt môi đặc
biệt bất an cùng lo sợ.
Chu Hàn nhìn nó hồi lâu, đáp án
đến miệng cuối cùng cũng không nói được, lướt qua nó trực tiếp bước ra khỏi
phòng, bộ dáng như đang trốn tránh điều gì.
“Ba” Đứa nhỏ muốn đuổi theo,
tuy nhiên lúc xoay người bị trật chân té lăn trên đất, phịch một tiếng, ngã rất
mạnh, rất mạnh!
“Tiểu Bân!” Lâm Lệ kinh hô chạy
lên.
“Ba, ba…” Đứa nhỏ té trên mặt
đất, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Hàn, đấu tranh muốn
đứng lên, giờ phút này trên mặt nước mắt đã sớm rơi đầy mặt, không biết do té
đau hay là vì cái khác.
Chu Hàn dừng bước, nhưng cũng
không quay đầu lại, chẳng qua là tay kia nắm chặt hơn so với vừa
rồi.
“Tiểu Bân.” Lâm Lệ đưa tay đỡ
đứa nhỏ, đau lòng hỏi: “ở đâu, đau ở đâu, nói cho dì biết.”
“Ba, ba đừng…” Đứa nhỏ khóc,
nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Hàn đưa tay muốn bắt, nước mắt càng rơi nhiều
hơn.
Lâm Lệ đau lòng, trong hốc mắt
nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Chu Hàn cũng không quay đầu,
nhấc chân trực tiếp rời đi.
“Ba ba… ba…”
Chu Hàn đã đi ra ngoài, nhưng
Tiểu Bân vẫn ngồi trên mặt đất gọi một tiếng lại một tiếng, nước mắt nước mũi
chảy trên khuôn mặt.
Một bên Lâm Lệ cũng đau lòng
không ngừng rơi nước mắt, an ủi đứa nhỏ, cố gắng nén khóc, nói: “tiểu Bân, đứng
lên, cho dì xem con có bị thương chỗ nào không.”
Đứa nhỏ để mặc Lâm Lệ kéo lên,
nước mắt vẫn không ngừng chảy, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Lệ thì thào hỏi: “Dì, con
không phải là con của ba sao? con thật không phải con của ba sao? …” Bởi vì khóc
quá nhiều, thanh âm đã bắt đầu có chút khàn khàn.
Lâm Lệ không trả lời được, nhìn
thằng bé không nín được nước mắt, cắn chặt môi không nói nên
lời.
“Dì, con thật không phải là con
của ba sao…” đứa nhỏ khóc, bàn tay nhỏ bé đưa ra kéo quần áo Lâm Lệ, run rẩy,
hoảng sợ.
Lâm Lệ thật sự là không biết
trả lời như thế nào, người cô lo bị tổn thương nhất chính là Tiểu Bân, nhưng lại
không ngờ là vẫn làm tổn thương nó rồi, hơn nữa tới quá nhanh, lại bằng phương
thức đó.
“Dì.” đứa nhỏ kéo tay cô, cố
nhất muốn biết đáp án.
Lâm Lệ khóc, đưa tay ôm đứa nhỏ
vào trong lòng mình, chỉ có thể lắc đầu ghé vào lỗ tai đứa nhỏ nói: “Không phải
như thế, không phải như thế, Tiểu Bân là con của ba, Tiểu Bân là con của ba…”
Mặc dù nói lời này bây giờ nghe nhợt nhạt yếu ớt, nhưng mà Lâm Lệ thật không
đành lòng, thật sự là nói không nên lời.
“Dì nói dối, vừa rồi ba nói con
không phải là con của ba, dì gạt con, dì gạt con.” đứa nhỏ khóc, đánh Lâm
Lệ.
Lâm Lệ cũng khóc, không buông
tay, đưa tay ôm càng chặc hơn chút ít, một lần lại một lần ghé