XtGem Forum catalog
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323754

Bình chọn: 10.00/10/375 lượt.

ng sơn trang biết bổn cung chủ giả chết đều đã bị Thấu Thấu giết. Vốn dĩ thần không hay, quỷ không biết, ai ngờ đột nhiên con nha đầu đáng ghét này lại xuất hiện, làm đảo lộn hết kế họach của ta”. Ông càng nói càng bực, đứng bật dậy mắng tiếp: “Điều không thể tha thứ nhất chính là con bé này còn giẫm chết Hỏa Bảo Thiềm, thánh vật quý giá của bổn cung.”

Ông nghiến răng ken két, khiến Ngũ Thập Lang sợ hãi trốn kĩ sau lưng Lãnh Vô Song, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn thao láo liếc về phía ông.

“Không còn Hỏa Bảo Thiềm, ta chẳng thể nào tiếp tục tu luyện đại pháp được nữa. Con nói xem, sao ta có thể không hận nó chứ, con trai ngoan?”. Ánh mắt Lãnh lão cung chủ vừa lạnh lùng, sắc nhọn vừa điên loạn, nhìn đáng sợ vô cùng.

“Vậy thì chỉ có thể trách ông quá vô dụng mà thôi”. Lãnh Vô Tình mỉm cười, dần dần tiến lại chỗ ông. Lời lẽ của Vô Tình sắc bén xem chừng muốn ông ta càng thêm tức giận: “Ông không thể không thừa nhận mình đã thất bại dưới tay một tiểu nha đầu không chút võ công, nội lực nào hết. Thứ đại pháp vớ vẩn của ông cũng đã mất đi bảy phần công lực do ông bị tẩu hỏa nhập ma. Lãnh Vân, ông đúng là một phế vật!”

Nghe thấy những lời này, khóe miệng Lãnh Vân không ngừng co giật, ánh mắt càng lúc càng thất thần.

“Rốt cuộc thì Lãnh Vân, ông chỉ là một kẻ hữu danh vô thực mà thôi.”

Tay chàng đã nắm chắc thanh Uyên Ương loan đao, thủ thế sẵn sàng tấn công.

Lãnh Vân cười điên cuồng, tức giận nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta chẳng qua chỉ là một lão bỉ phu hữu danh vô thực mà thôi.”

Tiếng cười của ông càng lúc càng to, bộ dạng vô cùng điên loạn. Miệng vẫn đang cười, bỗng nhiên đôi mắt ông sáng lóe lên, phi thân nhanh như sấm chớp, tấn công Lãnh Vô Tình đang đứng gần nhất.

Song trảo cứng như sắt đập lên thanh loan đao của Lãnh Vô Tình, phát ra một tiếng động lớn. Sắc mặt Lãnh Vô Tình trắng nhợt, đột nhiên bị tấn công khiến tai mắt chàng đều chảy máu.

“Lui xuống, để ta lên!”

Giống như một bông hoa sen màu đen nở rộ giữa không trung, Lãnh Vô Song phi thân tới đứng chặn phía trước Lãnh Vô Tình, đưa tay tung chưởng khiến Lãnh Vân phải lui về sau nửa bước.

“Rất khá, rất khá, cha con đến tuổi này rồi mà vẫn chưa vượt qua nổi kiếm kiếp đâu”. Ánh mắt Lãnh lão cung chủ tinh anh, giọng điệu bình thản kèm theo nụ cười hiền từ, chẳng hề có chút cuồng điên nào hết.

Lãnh Vô Tình được Lãnh Vô Song bảo vệ, đứng phía sau, hổn hển lên tiếng: “Không ngờ ông lại giả vờ tẩu hỏa nhập ma, mất đi công lực.”

Lãnh Vân đắc ý nói: “Ta đã có thể giả chết thì tại sao lại không thể giả vờ mất đi công lực nhỉ? Vô Tình, con cái gì cũng tốt, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, mặt dày vô sỉ, xưa nay, cha vẫn vô cùng yêu quý con, có điều, kinh nghiệm sống thì lại hơi ít một chút. Nếu ta nói ta có thần phương diệu toán để khắc chế triệu chứng tẩu hỏa nhập ma thì con có tin không?”

Ông càng cười hiền từ hơn, dịu dàng nhìn về phía Vô Tình và Vô Song, than dài một tiếng: “Thật tốt quá, hai đứa con trai của ta đều đã trưởng thành rồi, oai phong, lẫm liệt, tuấn tú, điển trai chẳng khác là mấy so với ta năm xưa.”

Mỗi lời ông nói ra, Lãnh Vô Tình và Lãnh Vô Song cùng cảm thấy ớn lạnh, toàn thân sởn gai ốc.

Ngũ Thập Lang đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy vô cùng xúc động bởi vì cảnh tượng trước mắt thực sự chẳng khác nào bức tranh thủy mặc phụ tử tình thâm.

Nếu không có đoạn đối thoại tiếp theo…

“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử”. Lãnh lão cung chủ trầm ngâm, nhẹ nhàng nói, thái độ vô cùng thân thiện, dễ gần.

Mặt của Lãnh Vô Song và Lãnh Vô Tình đều đanh lại, đề cao cảnh giác, người đằng đằng sát khí, một người cầm đao, một người cầm kiếm, không dám lơ là một phút một giây.

“Vậy thì…”. Lãnh lão cung chủ nghiêng đầu suy ngẫm. “… ta nên bắt đầu ăn từ đứa nào đây?”

Khuôn mặt hiền từ, giọng nói thân thiện nói ra một việc khiến người nghe không khỏi rung người vì sợ hãi. Ông bình thản cứ như thể đang nói đến đĩa thịt yêu thích hôm nay trông rất ngon, không biết nên ăn miếng nào trước vậy.

Ngũ Thập Lang thấy ớn lạnh cả sống lưng, trong thời khắc quan trọng đó, bởi vì quá căng thẳng mà cô đột nhiên cảm thấy buồn tiểu.

“Này, Lạc thiếu gia, huynh thử tìm xung quanh đây xem có chỗ nào có thể làm cái ấy, cái ấy không?”. Cô đỏ bừng mặt lên vì ngượng, nói khẽ với Lạc Cẩm Phong ở bên cạnh.

Không khí đang vô cùng căng thẳng bỗng dưng giảm nhiệt đi nhiều trước ý muốn của Ngũ Thập Lang.

Lạc Cẩm Phong mặt đầy đau khổ, không biết nên khóc hay cười, quay sang nói: “Hay là cô tìm một chỗ nào thanh tịnh, vắng vẻ, giải quyết luôn tại chỗ đi?”

Ba người đang khí thế phừng phừng ở phía không xa không hẹn mà khóe miệng cùng co giật liên tục.

Người nổi giận trước tiên chính là Lãnh Vân, ông quát lớn: “Ngũ Thập Lang, cho dù ta không ăn mấy đứa con, để lại tiếp nối nòi giống thì cũng quyết không bao giờ cho phép ngươi trở thành con dâu ta. Ngươi nhìn xem, ngươi đã phá hủy hết cả khí thế hùng hồn, tráng lệ ở nơi đây rồi.”

Ngũ Thập Lang uất ức đứng ở phía sau Lạc Cẩm Phong, lên tiếng kêu than: “Lãnh lão cung chủ, ngài không thể nói như thế được, chuyện này cũng vô cùng cấp thiết,