
ắt nhìn ra xa, một hồi lâu mới lên tiếng cảm khái. “Quả đúng là hai huynh đệ ruột thịt, ta với huynh ấy đều là người dễ đỏ mặt.”
Tất cả mọi người quanh đó, bao gồm của Lạc Cẩm Phong, đều im lặng không nói gì.
Lãnh thiếu cung chủ à, hình như người chưa bao giờ đỏ mặt thì phải!
“Các ngươi đang có nét mặt quỷ quái gì thế?”. Lãnh Vô Tình cười hỏi, tay phất một cái, một làn khói trắng lập tức phun ra. Những thuộc hạ đi phía sau không ai dám nói thêm câu nào, thận trọng hết mình tránh né những chỗ dính phấn bột để trèo lên.
Đường núi khúc khuỷu, gập ghềnh nhưng ai nấy đều nhanh chóng trèo lên, chỉ sợ Lãnh thiếu cung chủ phật ý mà quay lại, phun ra một làn khói độc nào đó thì toi cả lũ.
Không ngờ từ trên kia xông xuống thì dễ dàng mà lúc trèo ngược lên lại khó khăn đến vậy. Đúng một canh giờ sau, bọn họ mới chạm chân đến khu thủy lao của Bảo Thiềm Cung.
“Những người ở phía sau mau bò nhanh lên!”. Lãnh Vô Tình dừng lại, mỉm cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay. “Nhanh lên! Nhanh lên”
Đám thuộc hạ phía sau cuống cuồng tay chân, trèo lên vô cùng hứng khởi.
Lãnh Vô Song bế Ngũ Thập Lang dùng khinh công bay lượn suốt từ đáy sơn động đến tận thủy lao rồi ra bên ngoài. Vừa mới chạm chân xuống đất, chàng đã cau chặt đôi mày, khiến mấy người vừa leo lên, không biết chuyện gì đang xảy ra đứng ngây thần cả người.
Số nước trong thủy lao đã chảy ra hết, trên nền gạch vẫn còn ướt át, la liệt bảy, tám cái xác của mấy người thuộc hạ trong Bảo Thiềm Cung, trong tay họ vẫn còn nắm chặt binh khí của mình.
“Á, Hồng Kháp Kháp!”. Ngũ Thập Lang ngẩng đầu lên nhìn Hồng Kháp Kháp bị đóng xích trên tường, thốt lên đầy kinh ngạc: “Lúc ta đi ra ngoài, ông ấy vẫn còn thở.”
Lúc này, Hồng Kháp Kháp đầu cúi rạp xuống, hai mắt trợn trừng, mặt mày tái nhợt, thân người cứng đờ, lạnh ngắt.
Lãnh Vô Tình sắc mặt phức tạp, im lặng hồi lâu rồi vẫy tay gọi hai tên thuộc hạ tới, ra lệnh: “Lấy thi thể của người xuống, đối xử cho tử tế, an táng theo nghi thức dành cho hộ pháp trong cung!”
Chàng đưa mắt nhìn tứ phía, thở dài một tiếng, không nói lời nào, đi lên phía trước.
Càng đi sâu vào cung, xác chết lại càng nhiều. Lãnh Vô Tình kéo một thuộc hạ đang trốn trong góc tường ra rồi hỏi: “Lão cung chủ đâu rồi? Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
Tên thuộc hạ đó vô cùng hoảng sợ, run run nói. “Lão cung chủ đột nhiên phát điên, cắn chết mấy huynh đệ trong giáo, sau đó đi vào trong phòng giam dưới lòng đất.”
Dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma của Lãnh lão cung chủ càng ngày càng rõ rệt, trước kia ông ít nhiều còn có thể kiềm chế được, giờ đây, việc tự khống chế cũng trở nên khó khăn.
Đôi mắt tối sầm lại, Lãnh Vô Tình bước nhanh về phía trước. Bên trong Bảo Thiềm Cung, đám thuộc hạ đang nội chiến, vừa nhìn thấy chàng bước vào, tất cả đều hoảng sợ đến mức buông hết binh khí trong tay xuống, nhanh chóng quỳ rạp trên mặt đất, dập đầu lia lịa, vô cùng thành khẩn.
“Thiếu…thiếu… thiếu cung chủ…”
Lãnh Vô Tình lạnh lùng “hừm” một tiếng, phất ra một đám bột đỏ, đám thuộc hạ quỳ trên mặt đất lập tức thân người nghiêng ngả, toàn thân mềm nhũn, ngã sóng soài ra đất.
“Đúng là phiền phức, lãng phí cả độc của ta”. Chàng bước đến gần bảo tọa của cung chủ, đưa tay ấn nhẹ vào đôi mắt của con ếch được làm từ ngọc thạch Hán Bạch. Phía dưới bảo tọa liền phát ra tiếng động, sau đó, một mật đạo vừa sâu vừa dài mở ra.
“Vô Song!”. Ngũ Thập Lang kéo nhẹ ống tay áo của chàng. Lãnh Vô Song liền quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Nếu sợ thì muội cứ ở trên này.”
Ngũ Thập Lang quay đầu lại, nhìn mấy xác chết nằm la liệt trên mặt đất, bất giác ớn lạnh sống lưng, lập tức nói: “Đương nhiên là cùng liều mạng xông lên rồi.”
Lãnh Vô Song bước đi trước, chẳng quay đầu lại, chỉ đưa tay ra phía sau lưng. Ngũ Thập Lang nhanh chóng nhảy tới gần, đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào tay chàng, trong lòng vô cùng vui sướng.
Càng đi vào sâu, mùi máu tanh tưởi trong mật đạo càng thêm nồng nặc.
Ngũ Thập Lang sợ hãi rụt đầu lại. Mỗi lần gió nhẹ thổi qua, ánh nến đỏ trong mật đạo lại chập chà chập chờn, bóng của mấy người thuộc hạ trong Bảo Thiềm Cung cũng theo đó mà kéo dài ra, méo mó đến mức đáng sợ.
Đi hết con đường, mọi thứ dần trở nên sáng sủa hơn.
Không ngờ ở phía trong còn có cả hoa lá cỏ cây và một hồ nước sâu không thấy đáy.
Đang ngồi bên cạnh hồ, nghe thấy tiếng động, Lãnh Vân liền miễn cưỡng quay đầu qua. Miệng ông dính đầy máu tươi, trông vô cùng kinh dị. Vừa nhìn thấy Lãnh Vô Song, đôi mắt ông đột nhiên sáng rực lên, vô cùng hứng khởi, bật cười điên cuồng.
“Vô Song, đứa con ngoan của ta, người làm cho cha là ta đã đợi con bấy lâu nay rồi.”
Ngũ Thập Lang run run dừng chân lại, hai tay nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Vô Song.
Ánh mắt tối lại, chàng nhẹ rút tay ra khỏi đôi bàn tay bé nhỏ của Ngũ Thập Lang rồi đẩy cô ra phía sau lưng mình.
“Tại sao ông lại phái người đoạt tính mạng của Ngũ Thập Lang?”. Chàng lạnh lùng lên tiếng.
Lãnh Vân đưa mắt liếc sang, nhìn thấy Ngũ Thập Lang đang trốn phía sau lưng Lãnh Vô Song, đột nhiên nổi giận. “Lúc đầu, ta ra lệnh cho Thấu Thấu đưa con đến đây. Tất cả những người tro