Teya Salat
Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322140

Bình chọn: 9.00/10/214 lượt.

Lời Dẫn

Ngày cuối tháng Tám năm 2004, Thượng Hải, sân bay quốc tế Phố Đông.

Mấy thanh niên đứng quanh cửa lên máy bay. Bị quây chính giữa đám ấy là một chàng trai thanh mảnh cao ráo. Đôi mày chàng trai chau lại, tay bỏ trong túi quần, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng gương mặt bạn bè đi tiễn. Cái uy nghi không giận dữ mà vẫn lộ rõ ràng, thể hiện tâm lý căng thẳng đáng kể.

- Nhất định là tôi phải ra đi thì cô ấy mới trở về Thượng Hải phải không? – Cái nhìn của chàng trai cuối cùng đậu lại trên khuôn mặt người bạn cao nhất đứng trước mặt, ánh mắt lóe lên cơ hồ khiến người đối diện đông cứng. – Tiêu Vũ Trạch, tốt nhất cậu đừng có lừa tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay!

- Về lý thuyết là như vậy. – Chàng trai cao ngỏng tên là Tiêu Vũ Trạch cười mủm mỉm, vỗ vỗ vai người đối diện. – Cậu đã chọn cách tốt nhất rồi, tin tôi đi, Tử Thần, cậu luôn là người thông minh mà.

- Lãnh Tử Thần, anh yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy. – Cô gái có gương mặt tròn, vóc người đậm đứng bên tiếp lời. – Tô Hoan Hoan tôi xin thề, sẽ không để bất cứ người đàn ông xấu xa nào đến gần Lâm Ấu Hỷ cho đến khi anh quay lại, được chưa?

Lãnh Tử Thần nhún vai hừ một tiếng, đón lấy vali trong tay Tiêu Vũ Trạch, quay mình bước lên hành lang dẫn vào máy bay.

Để người khác chăm sóc cô ấy, anh yên tâm sao được, ngoài chính bản thân, anh chẳng tin ai cả. Nhưng hiện tại, cô ấy dùng cái chết làm điều kiện, tránh mặt thật xa, không để cho anh tìm được. Cô ấy nói, nếu anh không trở về Mỹ thì cô ấy mãi mãi không quay về Thượng Hải.

Anh đã kiên trì rồi, cố gắng cũng rồi, đều vô hiệu. Trái tim cô gái Lâm Ấu Hỷ này cứng như đá, cô ấy thà chết chứ không nhìn mặt anh. Anh đành thuận theo ý cô, tạm thời đi Mỹ dùi mài công danh, trước mắt là cố hết sức giật lấy cái bằng Thạc sĩ rồi Tiến sĩ, sau đó tiếp quản cơ nghiệp gia đình. Anh rời nơi này thì cô ấy mới quay về. Như thế cũng tốt, ít ra, cô ấy cũng sẽ không bỏ trốn nữa.

Máy bay tăng tốc trên đường băng, Lãnh Tử Thần theo thói quen chống tay giữa hai hàng lông mày: Lâm Ấu Hỷ, anh cho em thời gian, đợi đến khi em hiểu ra, đợi đến khi em tha thứ. Sau ba năm nữa tốt nghiệp đại học, anh sẽ quay lại tìm em…

Chương 1

Cô đã lựa chọn cách sống một mình đầy kiên cường thì sẽ không bao giờ tự hủy nền móng, phạm sai lầm cũ.

Tô Hoan Hoan sắp kết hôn. Thời điểm cô nhận cú điện thoại này là ngày 20 tháng 8 năm 2008. Lâm Ấu Hỷ đang rảo bước trên con phố buôn bán tấp nập nhất thành phố. Thượng Hải giữa trưa tháng Tám, mặt trời treo ngay đỉnh đầu phát hết uy lực, suốt dọc con phố không một bóng râm. Cô đứng trong buồng điện thoại công cộng ở góc phố, trong mấy giây thấy đầu óc trống rỗng.

Trong ống nghe, Tô Hoan Hoan gào lên cuống quýt: – Hôn lễ tổ chức tại nhà thờ đạo Cơ đốc trên đường Trung Sơn Bắc, cậu nhất định phải đến làm phù dâu cho tớ. Cậu không tới tớ sẽ thất vọng lắm, Lâm Ấu Hỷ, Lâm Ấu Hỷ, cậu còn đó không?…

Lòng bàn tay Lâm Ấu Hỷ dán chặt lên lớp kính của buồng điện thoại đến trắng bệch. Cô nhìn thấy tòa nhà ảnh viện áo cưới Milan, trong khối gương kính khổng lồ ấy sắp bày la liệt những mẫu mốt thịnh hành, những váy áo cưới lấp lánh. Bên ngoài, trợ lý nhiếp ảnh đang bày biện phông màn, cô dâu ngồi trong xe hoa, đôi má ửng hồng.

Tô Hoan Hoan lại hò hét một hồi trong ống nghe, Lâm Ấu Hỷ cuối cùng cũng định thần lại. Tô Hoan Hoan thở hổn hển nói to: – Lâm Ấu Hỷ, đồ mọt sách, cậu là đứa con gái vô lương tâm, cậu có biết tớ phải hỏi qua bao nhiêu người mới biết số điện thoại của cậu không. Cậu phải nói câu gì đi chứ, cậu câm à? Đã mất dạng hai năm qua, cậu khiến mọi việc rối tung lên thế là đủ rồi, Lãnh Tử Thần có tội với cậu chứ Tô Hoan Hoan này có tội gì? Tóm lại cậu có tới dự đám cưới của tớ không, cậu phải nói gì đi chứ!

- Hoan Hoan, cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng cậu. – Lâm Ấu Hỷ cất lời, nhưng âm thanh đầy vẻ trống rỗng. – Tớ sao có thể không tới, tớ đã hứa với cậu là khi cậu lấy chồng thì sẽ làm phù dâu mà.

- Vậy nghe còn được chứ. – Ở đầu dây bên kia, Tô Hoan Hoan lúc ấy mới bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở lại dịu dàng và tươi vui đúng như Lâm Ấu Hỷ vẫn quen nghe. – Cậu nhất định đến nhé, phải mặc lễ phục đấy. Tớ mời cả Diệp Mộng Mộng và Tôn Mỹ, ba bọn cậu kết thành đoàn phù dâu cho tớ. Bọn tớ hơn hai năm rồi không gặp cậu, nhớ cậu muốn chết được.

Gác ống nghe, Lâm Ấu Hỷ lại ngây người mất mấy giây, thở hắt ra một hơi dài, rồi tiếp tục ruổi chân theo lối vẫn đi. Buổi sáng cô đến thẳng nhà máy Tùng Giang kiểm tra tốc độ sản xuất, đứng mấy tiếng đồng hồ trong công xưởng rầm rĩ tiếng máy móc, trao đổi với giám đốc về kỳ hạn giao hàng, còn chưa kịp ăn sáng đã vội vàng chạy tới công ty. Buổi họp ấn định vào chiều thứ tư không thể đến muộn.

Bước vào tòa nhà công ty, một luồng khí lạnh ập vào mặt, giày cao gót giẫm lên nền đá hoa kêu lộc cộc. Cô soi mình vào cánh cửa thang máy sáng loáng như gương, nhìn thấy hình ảnh một cô gái dung nhan tiều tụy, mặc chiếc váy dài màu vàng nhạt, búi tóc gọn ghẽ sau gáy, làn da trắng xanh, đó chính là cô.

Tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở công ty kinh do