
ó suy tính, cũng không biết phải
làm sao bước ra bước đầu tiên, chỉ cảm thấy nội tâm đánh trống reo hò, cảm thấy
trong lòng có cảm giác vui mừng chân thực tới mức khó mà phớt lờ...
Hai chân anh giống như tự có ý thức hướng bãi cỏ đi tới, anh tới chỗ bên cạnh
bà ngoại ngồi xuống, con ngươi đen lúc này mới lưu luyến không thôi mà dời khỏi
sân khấu.
“Trong mơ, trong mơ đã gặp anh...” Bà Trịnh theo không kịp nhịp, nhưng vẫn hát
rất hăng say, thấy cháu ngoại, liền muốn chia sẻ niềm vui với anh. “Bà lúc còn
trẻ đó, so với cô bé trên sân khấu kia còn thon thả hơn, mặc sườn xám rất đẹp!”
“Bà ngoại hiện tại cũng rất đẹp.” Bà cụ hiếm khi tâm tình tốt lại nhận ra anh,
Thiệu Kí Á dỗ ngọt nói.
Bà Trịnh nhìn về phía anh, cười cười không nói, ngay sau đó sự chú ý liền hướng
trở lại trên sân khấu. Hát xong bài hát đầu tiên, Dụ Bảo Đế thực hồn nhiên
thoải mái hát tiếp bài thứ hai《Hoa hồng đáng yêu》, còn
thực sự cầm giỏ hoa hồng xuống dưới sân khấu đưa tặng, làm cho các ông bà cụ
mặt mày rạng rỡ.
Dụ Bảo Đế vừa ca hát, vừa tặng hoa hồng, lúc tặng cho bà Trịnh, ngoài ý muốn
nhìn thấy người bên cạnh bà, động tác tặng hoa không khỏi ngừng lại một chút.
Ở đây tất cả đều là ông lão, bà lão, nhân viên công tác cũng phần lớn là các cô
các chú, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông anh tuấn --- anh mặc
áo len màu xanh cùng quần trắng, tinh thần có vẻ sảng khoái, khiến cho người
khác nhìn thấy ánh mắt không khỏi sáng lên!
Không đúng, người này... hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi?
Thấy cô kinh ngạc, Thiệu Kỳ Á nhếch môi mỉm cười, tiếp nhận nụ hoa hồng chớm nở
trong tay cô, còn gật đầu chào hỏi.
Không có thời gian suy nghĩ xem cái cảm giác giống như đã từng gặp mặt từ đâu
mà đến, Dụ Bảo Đế nhanh chóng hồi phục tinh thần, lại tươi cười bắt kịp giai
điệu, tiếp tục gửi đi những bông hồng, nhưng tâm tư cô lại không tự chủ được
dừng trên người đàn ông xa lạ kia...
...
Buổi biểu diễn ngoài trời đã chấm dứt, hai mươi mấy sinh viên chia làm hai tổ,
một tổ thu dọn đồ đạc dụng cụ, một tổ cùng các ông bà cụ đi đến phòng nói
chuyện.
Những người già này không có người thân làm bạn, đều rất cô đơn, cuộc sống ở
tại viện dưỡng lão, mỗi ngày đều giống nhau không thay đổi, khó tránh cảm thấy
buồn tẻ không thú vị, có các sinh viên đại học hoạt bát mang đến niềm vui cùng
sức sống, các cụ liền rất hoan nghênh bọn họ, cho dù chống gậy, ngồi lên xe lăn
cũng tới tham dự.
“Bà ơi, bà muốn đi đâu?” Dụ Bảo Đế nhìn thấy có một bà cụ chống gậy, chậm rãi
bước đi, liền tiến lên giúp đỡ.
Bà Trịnh quay đầu nhìn lại, thì ra là cô bé hoa hồng, không nhịn được hiền lành
mỉm cười. “Ta muốn trở về phòng đi toilet.”
“Cháu giúp bà!” Dụ Bảo Đế vội vàng quay lại lấy túi xách của mình, sau đó trở
về cẩn thận ở một bên nâng đỡ bà cụ.
“Cô bé, cháu tên gọi là gì?” Bà Trịnh vừa rồi xem biểu diễn rất thích cô bé
trắng trẻo xinh xắn này.
“Cháu gọi là Bảo Đế, còn bà?” Dụ Bảo Đế cố ý bắt chuyện.
“Ta họ Trịnh...” Bà Trịnh nghi hoặc nhíu mày lại. “Không đúng, cháu rõ ràng là
con gái, tại sao lại gọi Bảo Đệ? Phải gọi là Bảo Muội mới đúng chứ?”
“Là Bảo Đế, Đế trong Liên Khai Tịnh Đế.” Dụ Bảo Đế vừa đỡ bà, vừa mỉm cười giải
thích.
(Liên Khai Tịnh Đế: Tịnh Đế Liên là một đóa hai hoa
sen nở trên cùng một cuống, được xem là điềm lành, xưa kia dùng để tiến vua cho
nên gọi là “Tịnh Đế”, theo truyền thuyết, sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu
vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau trầm mình ở hồ sen, sau
đó hóa thành sen đôi.)
“A ~~” Bà Trịnh gật gật đầu, lên
tiếng tỏ ý đã hiểu, qua vài giây, lại lên tiếng lần nữa: “Bảo Muội à, cháu bao
nhiêu tuổi rồi?”
“Bà Trịnh, cháu gọi là Bảo Đế, không phải Bảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười sửa cho
đúng.
“Đúng đúng đúng, Bảo Đế.” Bà Trịnh vỗ vỗ cái đầu không còn minh mẫn cho lắm.
“Bà ở lầu mấy?” Tiến vào trong thang máy, Dụ Bảo Đế hỏi.
“Ta nghĩ đã...” Bà Trịnh nghiêng đầu, suy nghĩ đến là nghiêm túc. “A, là lầu
hai.”
Bảo Đế giúp bà Trịnh trở về phòng đi toilet, vốn định không quấy rầy nữa, để
cho bà nghỉ ngơi, nhưng bà Trịnh lại lôi kéo cô lại nói chuyện phiếm, không
chịu thả người.
“Bảo Muội, cái sườn xám trên người cháu thật đẹp, làm ở đâu vậy?” Bà Trịnh tự ý
sửa tên, lôi kéo tay cô, đánh giá y phục của cô đầy tán thưởng.
“Đẹp lắm ạ? Đây là cháu tự làm đó.”
Thấy có người thưởng thức tác phẩm của mình, Dụ Bảo Đế vui mừng ra mặt, chuyện
bị gọi sai tên, cô cũng lười không sửa lại nữa.
“Cháu biết may quần áo sao?” Ánh mắt bà Trịnh sáng rỡ, cả người phấn chấn hẳn
lên.
“Đúng vậy, cháu ở trường học thiết kế thời trang.” Vẻ mặt bà cụ làm cho cô cảm
thấy việc tự làm quần áo là chuyện rất tài giỏi vậy.
“Vậy... cháu có thể làm cho ta một cái không?” Bà Trịnh ấp úng thỉnh cầu, bởi
vì sườn xám đối với bà mà nói là hồi ức về thời thanh xuân, cho nên bà rất yêu
thích.
“Nếu như bà không chê, đương nhiên là không thành vấn đề ạ.” Được thưởng thức,
Dụ Bảo Đế mừng rỡ đáp ứng, vui mừng lấy ra quyển sổ ghi chép cùng bút, còn lấy
cả thước dây ra để đo. “Chá