
lại, cô ngước mắt nhìn
lên, mỉm cười đặt tập tranh vẽ xuống, sờ sờ trong túi, sau đó đứng lên đến gần
lan can, lòng bàn tay nâng cao rồi mở ra, hình ảnh kế tiếp làm anh cảm thấy hơi
kinh ngạc ──.
Hai con chim bồ câu trắng lần lượt bay tới, đậu trên tay của cô, ngoan ngoãn để
cô vuốt ve!.
Vẻ mặt cô thật dịu dàng, thật cẩn thận vuốt ve chim bồ câu, anh nhìn thấy, cảm
giác trong ngực hơi nóng lên, phảng phất như thứ cô đang vuốt ve chính là khuôn
mặt anh.
Một lát, cô tiễn bước chim bồ câu, cười thật tươi, cúi người vẫy tay với người
dưới lầu.
Gió nhẹ thổi bay tà áo cùng tóc của cô, nụ cười kia rạng rỡ như ánh nắng mặt
trời, hình ảnh này khiến Thiệu Kỳ Á nhìn mà tim đập dồn dập.
Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, ngửa đầu uống hết cà phê còn lại, mở cửa kính ban
công, chạy bình bịch xuống lầu…
Đi rồi sao?!.
Bóng hình xinh đẹp biến mất, Thiệu Kỳ Á không khỏi cảm thấy mất mát buồn bã.
Một nỗi xúc động không cách nào lý giải khiến anh đứng dậy đi ra ban công, thấy
cô cùng một gã đi xe máy vừa nói vừa cười, sau đó đội mũ bảo hiểm, ngồi lên xe
máy rời đi.
Cô tới rồi đi như một trận gió, cũng để lại trong lòng anh một vết tích sâu
sắc.
Phiền muộn nắm cổ tay, chim bồ câu trắng lại lần nữa bay lại, anh không nghĩ
nhiều bắt chước cô giơ tay lên, chim bồ câu trắng cũng đậu lại. Đang lúc anh
cảm thấy vui mừng, khuôn mặt nghiêm túc ẩn hiện ý cười, thì chỉ trong giây lát,
cảm giác âm ấm trên lòng bàn tay lại làm khóe mắt anh nhíu lại, khuôn mặt tuấn
tú trở nên tối tăm ──.
“Shit!” Anh khẽ nguyền rủa, con chim bồ câu gây họa xong liền vỗ cánh bay đi.
Thiệu Kỳ Á gặp hoạ, trợn mắt nhìn bãi thải của chim trên tay mình, thể nghiệm
thảm cảnh do bắt chước bừa.
Ngày cuối tuần, không khí cuối thu thực sảng khoái,
gió mát thổi nhè nhẹ, Thiệu Kì Á đi xe tới viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố
thăm bà ngoại, kinh ngạc phát hiện viện dưỡng lão bình thường vắng vẻ tĩnh
mịch, lúc này đây không khí lại náo nhiệt tưng bừng, trên bãi cỏ cách đó không
xa dựng một cái sân khấu, trên đó có người đang vừa múa vừa hát.
Sao lại thế này?! Thiệu Kỳ Á kinh ngạc đứng ở cửa đại sảnh. Anh trông thấy một
đám người ăn mặc quái dị, đóng vai chú hề, vai nghệ kĩ, mặc áo Tôn Trung Sơn,
võ phục rồi sườn xám… vân vân, hơn nữa có gương mặt giống như đã từng quen
biết...
“Anh Thiệu, anh tới rồi!” Nhân viên làm việc trong viện thấy anh, thân thiết
chào hỏi.
“Vâng.” Lấy lại tinh thần, Thiệu Kì Á khách khí gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong
lòng. “Đây là... mời đoàn tạp kỹ đến biểu diễn hay sao?”
“Không phải.” Nhân viên bật cười, nhìn về phía đám thanh niên tràn đầy nhiệt
tình cùng sức sống kia. “Bọn họ là đội sinh viên tình nguyện ở đại học Z, tới
làm bạn với các ông bà, đã tới mấy lần rồi, lần này còn chuẩn bị tiết mục giải
trí, rất có lòng!”
“Đúng vậy.” Anh gật gật đầu.
Thời đại này đa số người trẻ tuổi sống phóng túng, cho dù không có việc gì cũng
lười ở nhà, có thể lợi dụng thời gian nghỉ kêu gọi bạn bè đi làm việc công ích,
thực làm cho người khác tán thưởng.
“Bà Trịnh ở đằng kia, anh có thể tới đó cùng bà xem biểu diễn.” Nhân viên chỉ
vào phía trước sân khấu, nơi có một nhóm các ông bà cụ đang ngồi trên ghế dựa
hoặc xe lăn.
Thiệu Kì Á nhìn theo chỉ dẫn của cô ấy, thấy bà ngoại mình đang lắng nghe tiếng
hát lạc điệu trên sân khấu, vui vẻ vỗ tay, anh hé môi mỉm cười.
“Trước tiên tôi đem những thứ này vào phòng của bà đã.” Anh vừa nói vừa giơ túi
xách trong tay lên, đi về hướng thang máy. Trong túi tất cả đều là linh chi, tổ
yến, cây bạch quả, thuốc bổ... Thời gian anh tới đây không cố định, có khi công
việc bận rộn, có khi phải đi công tác nước ngoài, nên mỗi lần tới đều mang theo
không ít đồ này nọ.
Thời gian bà ngoại minh mẫn cũng không cố định, phần lớn thời gian bà đều mơ mơ
màng màng, nói chuyện lung tung, cũng không rõ ai là ai.
Lúc Thiệu Kì Á xuống lầu lần nữa, phát hiện trên sân khấu đã thay người biểu diễn,
người này mặc sườn xám ngắn, khoác áo dệt kim, tóc ngắn uốn xoăn ôm sát khuôn
mặt, tay cầm hoa sen hát ca khúc kinh điển của Đặng Lệ Quân, được các ông bà cụ
đặc biệt hoan nghênh ---
“... Ngọt ngào, anh cười thực ngọt ngào, giống như hoa nở trong gió xuân...”
Là cô! Đồng tử của Thiệu Kì Á co lại, ngực giống như là bị đụng vào một chút,
trái tim đập nhất thời đập mạnh như trống nổi.
“... Ở nơi nào, đã gặp được anh ở nơi nào, nụ cười của anh quen thuộc đến thế,
nhất thời em lại nhớ không ra...”
Tiếng hát của cô cùng con người cô cũng ngọt ngào như nhau, bởi vì biểu diễn mà
cố ý giơ tay nhấc chân thực khoa trương, ngược lại càng đáng yêu khiến cho
người khác ưa thích.
Sau ngày hôm đó, anh lại đến quán cà phê nhiều lần, ngoại trừ vì yêu thích
không khí cùng mùi vị cà phê của quán, kỳ thật, còn có một mục đích khác ──
mong được gặp lại cô.
Không nghĩ tới lại nhiều lần thất vọng, nên cũng không còn ôm hy vọng gì, hôm
nay lại bất ngờ được như ước nguyện, gặp lại cô!
Nhưng anh cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi gặp lại cô phải làm cái gì, chỉ
thuần túy nghĩ muốn gặp lại cô, căn bản không c