
hai
người ở chung dường như có sự ăn ý, không có đề cập đến chuyện của cô với bạn
trai, cho nên anh chỉ biết sơ sơ, cũng không có hỏi thăm, chỉ luôn cho rằng bọn
họ qua lại thật sự ổn định.
“Bạn học của em nói với em lúc đang đi dạo phố thấy anh ấy cùng một cô gái rất
thân mật đi mua sắm, nhưng ngày đó rõ ràng anh ấy đã nói với em là bị cảm mạo,
không thoải mái nên không muốn ra ngoài, em cảm thấy kỳ quái, cho nên...” Nhìn
sóng trên sông, Bảo Đế rủ rỉ nói ra quá trình.
Thiệu Kỳ Á đồng tình cô bị phụ lòng, nhưng xét theo lương tâm mà nói, anh hiện
tại cảm thấy vui sướng tới muốn hét lên, nhưng sự vui sướng của anh có được từ
nỗi buồn của cô, khiến cho anh mâu thuẫn không thôi, không biết nên đau lòng vị
cô bị ủy khuất, hay là nên thay mình vui vẻ.
Ừm... không bằng, anh cứ an ủi cô trước, rồi mới thay mình cao hứng là được.
“Nghĩ lạc quan một chút đi, kỳ thật em cũng không cần thương tâm, ngược lại
phải thấy may mắn hiện tại đã phát hiện được bộ mặt thật của anh ta, cũng không
xem như quá trễ.” Anh an ủi nói, khuôn mặt lại quay qua một bên.
Không có biện pháp, anh sợ ánh mắt sẽ bán đứng nội tâm anh, tiết lộ rằng anh
đang vui mừng, hơn nữa bởi vì nội tâm vui sướng bị đè nén, khóe miệng rõ ràng
muốn cười lại không thể cười, tránh cho cô nghĩ rằng anh vui sướng khi thấy
người khác gặp họa, nên anh càng không dám đối mặt cô.
“Đúng vậy, em cũng tự an ủi mình như vậy.” Cô nhún vai. “Mối tình đầu mù quáng
như vậy, dùng ba ngày hoài niệm đã đủ phí phạm thời gian rồi.”
“Đúng thôi, nghĩ như vậy là được rồi! Tên kia không biết quý trọng em là anh ta
không có mắt, như vậy cũng tốt, rời bỏ anh ta, em sẽ gặp được người yêu em
hơn.” Ánh mắt anh loé ra thần thái khác thường, vừa trấn định cô vừa tiếp tục
ám chỉ.
A! Chết thật, thật là vui quá, anh thiếu chút nữa bật cười rồi! Nếu nén cười
thật sự sẽ bị nội thương…, vậy thương thế hiện tại của anh nhất định là rất
nghiêm trọng.
“Đúng vậy.” Bảo Đế không có nghe ra ẩn ý trong lời anh, nhưng rất phấn chấn lên
tiếng trả lời. Hơn nữa, cho dù không có bạn trai thì có làm sao, chỉ cần có
Thiệu Kỳ Á ở bên người, liền tốt hơn có năm bạn trai nữa là!
Anh thương cô, chiều chuộng cô, trân trọng cô, ngay cả bạn trai thật sự cũng
chưa chắc hơn được anh đâu!
Lúc trước, bởi vì quan hệ đến ấn tượng ban đầu, tình yêu trong nội tâm cô thuộc
về Lục Đông Văn, không để ý thứ khác, cho dù từng có ý nghĩ kỳ quái, cũng rất
mau chóng bị cô ném ra sau đầu, tuân thủ trung thành với tình yêu, mà nay, vị
trí kia trống không rồi, cô không cần quản chế lòng mình nữa, dường như còn có
vô hạn khả năng...
Thiệu Kỳ Á ý vị thâm trường nhìn cô lên tinh thần mỉm cười, kìm lòng không được
đưa tay xoa xoa đầu cô.
Cho dù trước mắt còn chưa có thích hợp nóng vội tiến lên, nhưng từng bước xâm nhập
cũng là một loại phương thức, anh đã từ công việc, từ cuộc sống, từ suy nghĩ
của cô... từng bước một xâm nhập, chỉ cần có thể ở bên cạnh bảo vệ cô, có một
ngày, cô sẽ phát hiện sự quan trọng đến không thể thay thế được của anh.
Nghe không hiểu ám hiệu của anh không sao cả, dù sao tình cảm âm thầm của anh
rốt cục cũng lộ ra ánh bình minh, anh sẽ không còn không chắc chắn, chỉ cần có
cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữa.
Phải biết rằng, ở xã hội hiện
nay, chỉ có tài hoa là không đủ, còn phải có điều kiện khác mới có thể thể hiện
tài năng, nếu không cũng sẽ chẳng có nhiều người có tài nhưng không gặp thời
tới vậy, oán thán không gặp mặt được Bá Nhạc, đợi không được thời cơ.
Ước chừng nửa tháng sau, dưới đề nghị của Thiệu Kì Á, Dụ Bảo Đế đem bản vẽ
trong sổ thiết kế scan lên máy vi tính, lưu vào trong USB, đưa cho nhà thiết kế
trong công ty cô nhận xét. Trước mắt tuy rằng đang giữa mùa hè nắng nóng, nhưng
bên trong công ty đã khẩn trương chuẩn bị trang phục mùa đông, cho nên cô không
khỏi âm thầm kỳ vọng thiết kế của mình ít nhiều có thể được sử dụng, đáng tiếc
kết quả là toàn bộ bị trả về.
Buổi tối tại quán cà phê Nhật An, trong con hẻm nhỏ yên tĩnh, lấp lóa ánh sáng
vàng ấm áp, Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế ngồi trên ban công, hưởng thụ làn gió tự
nhiên hiếm có cùng mùi hoa lạ phiêu đãng trong không khí.
“Đều không được?”
Thiệu Kỳ Á nghe lời của Dụ Bảo Đế xong, âm lượng đột nhiên tăng cao, phá vỡ bầu
không khí yên tĩnh.
“Ha, nhà thiết kế Hà Lỵ nói thiết kế của em xem qua thì thấy cũng được, nhưng
người chuyên nghiệp nhìn vào sẽ thấy ngay là chưa đủ hoàn thiện, chi tiết còn
cần tỉ mỉ hơn nữa.” Dụ Bảo Đế thuật lại lời nhận xét, mặc dù có chút mất mát,
nhưng cô không có vì vậy mà cảm thấy uể oải, bởi vì còn có phương hướng cải
tiến.
Thiệu Kỳ Á nhíu mày nhìn cô, đáy mắt lộ ra nghi hoặc.
Ý nói là anh không phải dân chuyên nghiệp, cho nên cái nhìn không chính xác
sao?
Cho dù anh không phải chuyên nghiệp, nhưng anh là kẻ kinh doanh, anh tự tin
rằng độ nhạy bén với thị trường của mình tuyệt đối không thua kém với nhà thiết
kế, ánh mắt cũng không đến nỗi kém như vậy, tác phẩm của Bảo Đế cho dù không
lấy tư tâm mà nhận xét, cũng tuyệt đối có giá trị áp dụng, là