
ngày mai, em không đực một mình ra ngoài, Jake sẽ phái
người đến. Khi nào có người bảo vệ an toàn, em mới được quyền ra khỏi
cửa.
Anh còn nghĩ rằng cô sẽ kháng nghị nhưng phía sau chỉ là một khoảng
im lặng. Lam Tư xoay người, chỉ nhìn thấy cô mặt như giấy trắng nhìn
anh.
_ Tôi vẫn hy vọng đó là ngoài ý muốn.
_ Kia không phải!
Cô nhắm mắt lại, đưa tay ôm lấy thân mình. Anh ngồi trở lại trên giường, vỗ về gương mặt tái nhợt của cô.
_ Em biết được là ai làm sao?
Cô mở mắt ra, nhìn anh, cười khổ.
_ Nếu ngoại trừ anh ra…
_ Đúng, ngoại trừ tôi ra.
Anh nhếch khóe miệng.
_ Không có.
Cô mở miệng, sau đó như là nghĩ tới cái gì, mới lại chần chờ nói.
_ Cũng có lẽ có.
_ Vậy là sao?
_ Nghiên cứu của tôi.
_ Là những người muốn hợp tác với em sao?
_ Có lẽ. Em không biết!
Cô cúi đầu xuống, không xác định lắc lắc đầu.
_ Tôi nghĩ bọn họ sau khi biết tôi lấy anh sẽ buông tha. Những chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa.
Đó là bởi vì cô ở biệt thự hoa hồng, nơi đó cùng phòng thí nghiệm đều có bảo vệ suốt hai mươi tư giờ. Cô cũng vì chăm sóc bà nội, nửa năm
cũng chưa ra ngoài. Anh ánh mắt buồn bã, không đem ý nghĩ của mình nói
ra. Chỉ kéo cô ôm siết vào lòng, hôn môi cô, nhẹ giọng.
_ Jake chưa đến đừng tùy tiện ra ngoài.
_ Tôi biết.
Kế tiếp vài ngày, cô bỗng trở nên dịu dàng, tuy rằng vẫn có lúc đôi
co cùng anh, nhưng không hề đối với anh giương nanh múa vuốt. Anh vẫn
nghĩ đến cô không ra ngoài ba ngày sẽ trở nên không kiên nhẫn, nhưng hai cái tuần qua, cô dường như đối với cuộc sống này vui vẻ chấp nhận. Đa
số thời gian, cô đều ở trong thư phòng, lên mạng, đọc sách. Mỗi ngày
buổi tối từ công ty trở về, cô đều cùng anh ăn cơm, nói chuyện phiếm.
Buổi tối anh ở thư phòng làm việc, cô ở phòng tập thể thao vận động sau
đó về tắm rửa. Khi anh xong việc, anh sẽ đi tìm cô. Có đôi khi cô tỉnh
giấc, tựa vào đầu giường đọc sách, có đôi khi sớm ngủ. Cô chưa từng có
cố ý chờ anh nhưng cũng chưa từng cự tuyệt anh xuất hiện. Lúc đầu, anh
còn có thể về phòng mình ngủ, nhưng sau đó, lại phát hiện mình càng ngày càng quen trên giường có ấm áp của cô. Hơn nữa cái việc nửa đêm còn
muốn rời khỏi thân thể ấm áp của cô, đi qua lạnh như băng hành lang, trở về phòng mình có vẻ rất ngu xuẩn. Cho nên anh bắt đầu ở cùng cô, ngủ
trên giường của cô, sau đó không bao lâu, phòng của cô mà bắt đầu xuất
hiện quần áo cùng đồ dùng anh. Cô đối với việc anh ngủ lại, chưa bao giờ kháng nghị. Trên thực tế, anh còn tưởng cô thích viêc này. Bởi vì anh
mỗi ngày buổi sáng thức dậy, cô luôn chui vào trong lòng anh ngủ say,
thậm chí khi anh dời tay cô ra khỏi người, cô lại bám chặt không buông
còn thì thào kháng nghị. (Di Di: chị à, mất mặt quá đi )
Làm cho anh ngoài ý muốn cùng cô dây dưa. Anh phát hiện vị Mạc tiến
sĩ thực sự yêu giường. Muốn kéo cô ra khỏi giường cần phải mất hơn nửa
tiếng. Nhưng khi cô vừa rời giường, bộ dáng lơ mơ chưa tỉnh ngủ muốn làm gì đều không rõ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu. Cho nên anh khiến anh bất
đắc dĩ phải cùng cô ở trên giường dây dưa hết ba mươi phút. (Di Di: nghe mà tội nghiệp anh ghê ) sướng thấy mồ mà còn la làng =))
_ Anh không thể cứ mỗi lần tôi đầu óc chưa rõ ràng đã chiếm tiện nghi của tôi.
_ Tôi chỉ muốn dùng cách này bắt em rời giường.
Lúc anh mặc áo sơmi, cô từ trong phòng tắm đi ra, tuy rằng còn mặc áo ngủ nhưng rửa mặt chải đầu, cả người thanh tỉnh hơn.
_ Anh không cần bắt tôi rời giường. Tôi không cần đi làm!
_ Đúng! Em không cần đi làm nhưng tôi cần.
Anh cuối cùng cài được nút áo cuối, định lấy caravat thì cô đã thay anh cầm lại.
_ Vậy anh chỉ cần đứng lên là được.
Cô căm giận bất bình nhưng vẫn là thay anh thắt caravat. Anh cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch.
_ Tôi cũng muốn thế. Nhưng em cứ như con bạch tuột dính chặt
trên người tôi. Tôi không đánh thức em thì sao xuống giường?
Cô mặt đỏ lên.
_ Tôi không có!
Anh nhíu mày.
_ Cho dù có, cũng là bởi vì…… Bởi vì…… Thời tiết rất lạnh!
Cô xấu hổ cãi lại.
_ Tôi thật sự muốn nhắc nhở em hiện tại chỉ mới là tháng tám.
Anh tâm tình khoái trá mặc áo khoác, đi ra phòng ngủ của cô.
_ Lam Tư · Bart, anh thật sự thực rất đáng ghét.
Anh ở cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô nói.
_ Tôi nhớ trước khi xuống giường em không hề cảm thấy vậy.
_ Anh!
Cô không nói nên lời, thẹn quá thành giận túm lấy gối ném vào người
anh. Anh cười rạng rỡ, thông minh nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích của cô. Mãi cho đến lúc anh rời khỏi xe, đi vào công ty, ngồi ở vị trí
chính mình, bắt đầu làm việc trên môi vẫn không ngừng nở nụ cười
Không thể phủ nhận, mỗi ngày ở cạnh cô, so với trước kia thú vị hơn
rất nhiều. Cô thông minh, độc lập, hơn nữa nhiệt tình như lửa nhưng cô
cũng như là yêu tinh, tính tình táo bạo cùng đanh đá. Cô có thể lúc cô
muốn dịu dàng như nước, cũng có khi tức giận, ra sức phản kích. Anh cho
tới bây giờ chưa từng gặp cô gái như thế Đa số những cô gái anh quen
biết, đều đối với anh ngoan ngoãn phục tùng. Cho dù hận anh vô tình,
cũng chỉ dám ở sau lưng mắng, không ai, dám đối kháng cùng anh, thậm chí uy hiếp anh, càng