
n chỉ chỉ phía sau, thở dài nói.
_ Bà thấy đứa cháu này một ngày chỉ ngủ có mấy
tiếng. Đứa nhỏ này, cả ngày chỉ lo nghiên cứu, ra khỏi phòng thí nghiệm
lại vội vàng đến chăm sóc bà, thấy nó ngủ ngon như vậy bà không muốn
đánh thức. Khiết Tây không cho phép bà ở ngoài lâu, đang bắt bà trở về
uống thuốc. Cháu về thật đúng lúc, nếu Mạc Liên tỉnh lại, không được cho nó chạy đến chăm sóc bà. Bắt nó ngoan ngoãn nghỉ ngơi thì lão già này
cũng an tâm một chút.
_ Cháu biết.
Ngọc Lan cười cười.
_ Mạc Liên phiền cháu chăm sóc.
_ Được!
Lam Tư gật đầu. Ngọc Lan vừa lòng, bảo Khiết Tây đẩy
mình rời khỏi. Lam Tư chậm rãi đi qua rừng hoa hồng, chỉ thấy cô quả
nhiên ở trong đình, dựa vào cột đá. Trên người đắp hai cái chăn giữ ấm,
mái tóc màu đen xõa dài trên vai, làm nổi bật gương mặt trắng nõn. Nhìn
cô lúc này chẳng khác nàng công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ
tích, chỉ tiếc là bọng mắt màu đen phá hủy. Lam Tư đi đến bên người Mạc
Liên, thoát giầy, ngồi xuống thảm. Cô thật sự ngủ rất ngon, anh có thể
hiểu vì sao bà nội không muốn đánh thức cô. Cô gái tự gây áp lực cho
mình quá lớn. Anh nên vì cô chuyên tâm nghiên cứu mà thấy vui mới phải
nhưng thật sự thì lòng anh không muốn như thế. Bởi vì quan hệ công tác,
thời gian ngủ của anh rất ít, có nhiều dự án mới phải duyệt, nhiều văn
kiện phải xem, nhiều chuyện phải làm, anh luôn làm việc đến đêm khuya
mới có thể trở về phòng. Nhưng đèn trong phòng cô lại luôn tắt trễ hơn
anh còn mới tức chứ. Cô còn luôn mang bên mình laptop tràn ngập những
phương trình anh xem không hiểu nổi, trên bàn, trên giường đều toàn là
stick note bôi xóa dày đặc, có đôi đang ăn cơm, cô hội đột nhiên giật
mình một cái, sau đó lấy ra bút máy cúi đầu viết viết, hoàn toàn đã quên mình đang ở nơi nào. May mà hai lần cùng anh tham dự tiệc, cô không
thất thần như thế. Nhưng sau này anh mới phát hiện, đó là bởi vì cô quá
khẩn trương. Mỗi khi cô phát hiện anh tới gần cô, cô cả người đều đã
không tự giác cứng đờ. Cô không thích ra ngoài, cũng không thích nơi
đông người, khi anh phát hiện cô mỗi lần ra ngoài đều hết sức căng
thẳng, liền thay cô từ chối những lời mời không cần thiết. Dù sao anh
cưới cô chứ không phải cưới một bình hoa xinh đẹp. (Di Di: thích ah~ rất đàn ông ah~)
Sau khi kết hôn mấy ngày, anh liền phát hiện anh không
thích cô viết phương trình đến mất ăn mất ngủ. Nếu bà nội không có bệnh
trong người, anh nghĩ chắc cô sẽ ngủ luôn ở phòng thí nghiệm.
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay làn tóc đen nhánh của cô. Mạc Liên khẽ co người lại, sau đó lại nghiêng người nhích lại gần Lam Tư,
đầu gối lên vai anh, đôi tay nhỏ bé tự nhiên đặt vào ngực anh. Lam Tư
định đánh thức cô nhưng khi anh nâng tay lên lại vuốt lấy gương mặt đang mệt mỏi của cô. Cô khẽ cau mày, lại điều chỉnh tư thế, cho đến khi chăn trên người rớt xuống, cô cả người đều dựa vào lòng ngực ấm của anh, mới vừa lòng ôm anh thở dài, tiếp tục yên giấc. (Di Di: chị good, khi ngủ cũng biết làm anh không yên =))
Chưa từng có người phụ nữ nào dám đem anh làm cái gối ôm như thế, Lam Tư trong lúc nhất thời thật không biết nên phản ứng như
thế nào. Thấy vẻ mặt thõa mãn ngủ say của cô lại khẽ cười…. Quả là rất
đáng yêu. (Di Di: có phản ứng =))
Cho nên anh với tay lấy tấm chăn kéo lên đắp ngang người cô. Sau đó ôm cả thắt lưng của cô, phòng khi cô lại đạp chăn xuống.
Trên người cô có mùi hương. Lam Tư cúi đầu, ghé vào cô hõm cổ cô ngửi.
Hoa hồng. Anh nghĩ vậy. Cô vẫn ngủ say, dáng vẻ dường như chưa muốn
tỉnh. Nhìn cô ngủ, ngực anh không hiểu hiện lên một cảm xúc không nói
thành lời. Vợ yêu. Không biết vì sao, từ này liền bật lên trong suy
nghĩ. Anh ôm chặt cô, tựa vào cột đá mỉm cười.
ạc Liên vừa mơ màng tỉnh lại, ánh nắng từ phía đông
chuyển sang phía tây. Cô thở dài một cảm giác rất ấm áp, cô đã vài tháng không ngủ ngon như vậy. Thật là làm cho cô không muốn mở mắt ra. Gió
thổi qua rừng hoa hồng nghe sàn sạt, cô đem mặt mình nép sát vào nơi ấm
áp. Tuy rằng cảm giác tốt lắm nhưng cô lại thấy cảm có chút không đúng.
Kỳ quái, cô nhớ rõ mình đâu có mang gối ôm theo. Với lại gối ôm của cô
đâu có cứng như vậy. Cô nghi hoặc mở mắt ra một tấm chăn lông dê mềm
mại, cô ngây người ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Lông dê gấp khúc hướng về phía trước, sau đó tới một cái cằm ngay ngắn, trên cằm là một
đôi môi, đi theo là chiếc mũi cao, lông mi thật dài, cuối cùng là mái
tóc màu đỏ. Theo hướng đi của tầm mắt, hai mắt của cô càng mở lớn, tim
đập cũng càng lúc càng nhanh.
Không thể nào! Là Lam Tư?
Cô ngây ngốc nhìn anh ngủ,
trong đầu trống rỗng. Cô đang nằm mơ sao? Tay cô vẫn để trên ngực anh,
vẫn cảm giác được nhịp tim của anh.
Nhưng là…… Anh làm sao có thể……? Anh không phải đang ở
Seattle sao? Anh làm sao có thể ở trong này? Lại…… Đang ngủ? Cô lại làm
sao có thể nằm bên cạnh anh? Nha, trời ạ.
Nhận thấy được điểm này, khuôn mặt nhỏ của Mạc Liên
không khỏi có chút nóng lên. Tuy rằng biết rõ chính mình nên đứng lên
nhưng rất lâu cô vẫn không hề động đậy, vẫn như nằm im một chỗ, cuộn
mình ở trong l