
ông bị người khác nắm
mái tóc cũng bị người khác làm té ngã, còn có người đem phân chó trét
vào ngăn tủ của cô. Cô cố gắng học bài, cô không để ý tới người khác,
đối với sự khi dễ cô yên lặng chịu đựng. Cho dù chịu ủy khuất thế nào,
cô đều nhẫn xuống dưới, cho đến tan học trở lại trang viên sau, cô chạy
đến mặt sau của rừng hoa hồng khóc một mình, bởi vì nơi đó rất ít người
sẽ tới. Cho đến một ngày, cô gặp Lam Tư…
Kia thật là ngoài ý muốn, Mạc Liên cũng không phải cố ý
muốn trốn đi nhưng là nơi này không phải chỗ của cô, cho nên khi cô nghe được tiếng bước chân, cô lập tức núp vào gốc cây. Cô thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ nhìn thấy một nam sinh đi vào. Nam sinh có một đầu tóc đỏ, mặc quần áo sang trọng, anh cầm trong tay một tờ giấy, cô nhìn anh đi
đến đình, sau đó lấy ra cái bật lửa, đốt cháy tờ giấy kia. Màu đỏ của
đám lửa cũng chiếu sáng mặt anh, trên mặt anh tràn đầy căm phẫn, đáy mắt chứa đầy lệ. Cô lắp bắp kinh hãi, không cẩn thận đụng phải cây bên
cạnh.
_ Ai?
Lam Tư mạnh quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ tới mức hoàn toàn không dám nhúc nhích, cô không nghĩ đến anh có thể
thấy cô, nhưng anh lại kiên quyết không nhìn hướng khác, lạnh giọng quát một tiếng.
_ Đi ra!
Cô muốn xoay người chạy trốn, nhưng cô biết chắc chắn sẽ bị anh đuổi kịp, đến lúc đó nếu cô bị bắt nhất định còn thảm hại hơn.
Mạc Liên không dám trốn, đành phải chậm rãi đi ra.
_ Em là ai?
Anh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, nước mắt
nhanh chóng biến mất, ánh lửa trong mắt cháy bừng, làm cho anh cực kỳ
giống một ác ma.
_ Liên……
Cô run rẩy mở miệng.
_ Em từ nơi nào chạy vào?
_ Em…… Em….. Ở nơi này……
Cô lắp bắp nói. Anh nghe vậy lập tức đoán được cô là ai, bởi vì toàn bộ trang viên chỉ có một cô gái nhỏ là cô.
_ Con gái của người lái xe?
Anh hỏi. Cô gật đầu.
_ Ngươi không nên ở trong này.
_ Thực xin lỗi……
Cô cúi đầu rơi lệ. Anh nhếch môi, phẫn nộ trừng mắt nhìn cô. Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng nói.
_ Quên đi, em đi đi!
Cô xoay người muốn chạy, lại nghe được anh nói.
_ Chờ một chút.
Cô khẩn trương dừng lại, sợ hãi nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêm mặt cảnh cáo cô.
_ Không cho phép em đem chuyện vừa mới nhìn thấy nói ra, nếu không tôi liền đuổi việc cha em.
Mặt cô trắng bệt liên tục gật đầu.
_ Mở miệng nói!
Anh lớn tiếng cường điệu.
_ Nghe…. Rõ… rõ rồi!
Cô sợ tới mức lại lắp bắp.
_ Đi đi!
Cô như lấy được đặc xá, nhanh chóng xoay người thoát đi. Cô sau lại mới biết được, người cô gặp chính là con trưởng tập đoàn
Bart, Lam Tư.
Sau đó Mạc Liên không còn dám chạy tới tòa đình, sợ lại
gặp anh. Có đôi khi cô đến tìm mẹ, xa xa thấy anh, cô cũng sẽ rất nhanh
chạy biến đi. Cô ban ngày ở trường học bị khi dễ, buổi tối ở nhà cũng
không được an ủi, ngay cả nơi đứng khóc đều bị cướp đoạt, cho nên cô
đành đem tất cả dồn vào sách giáo khoa. Kì thi đầu tiên, tên cô đứng thứ nhất, thầy hiệu trưởng còn khen cô thông minh, cô còn tưởng rằng từ nay về sau, cô ở trường học ngày sẽ yên bình hơn một chút. Nhưng là, tình
huống chỉ trở nên càng tệ hơn. Một ngày tôi học, cô mới đi xuống thang
lầu, đã bị một cái bóng nước đập vào người. Cô bị đập trúng đầu, mất đi
cân bằng té ngã trên mặt đất, sau đó mới phát hiện trong bóng nước ấy
chính là nước tiểu. Cô thét chói tai, người bên cạnh lại cười vang. Nước mắt bắt đầu tràn mi. (Di Di: bạo lực học đường >.<)
_ Là ai?
Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng chất vấn vang lên.
Tiếng cười nhanh chóng tắt ngấm, cô ngẩng đầu. Là Lam Tư. Mọi người đều
biết anh là ai, không ai dám đắc tội anh. Cô chết đứng tại chỗ, chỉ cảm
thấy xấu hổ, hận không thể chạy trốn đi, chỉ có nước mắt rơi đều.
_ Là ai làm?
Anh lại hỏi một lần, giọng nói lạnh như băng như đao cắt qua yên tĩnh. Sau đó, một người trong nhóm anh đưa cho cô một cái áo
khoác, một người khác cho cô khăn tay. Anh nhìn một lượt xung quanh,
lạnh giọng mở miệng tuyên cáo.
_ Cô ấy là người của Bart gia, từ hôm nay trở đi, nếu là có ai dám làm phiền đến cô, chính là làm phiền Bart. (Di Di: so kool ah~ *mắt long lanh ngưỡng mộ*)
Từ đó về sau, Lam Tư trong lòng cô, từ một ác ma biến
thành bạch mã hoàng tử. Cô ở Bart trang viên ba năm, cô cũng vụng trộm
nhìn anh ba năm, thầm mến anh ba năm. Nhưng rồi ông trời cướp đi người
thân của cô, cũng làm cho cô rời khỏi Bart trang viên……
Vừa mới về nhà, Lam Tư chợt nghe quản gia nói phu
nhân cùng bà nội ở hoa viên. Vì anh đã hứa, hai tư sáu sẽ về nhà ăn cơm, trước mặt bà nội của cô cùng cô sắm vai vợ chồng yêu thương. Tuần này
lại bởi vì Seattle có dự án mới, làm anh công tác suốt một tuần, vốn dự
tính ngày mai mới có thể trở về, nhưng dự án so với mong muốn thuận lợi, cho nên anh trước thời gian đã trở lại. Nhớ tới nghĩa vụ của mình, Lam
Tư thay âu phục, quyết định đến hoa viên tìm vợ của mình. Lam Tư vừa đến hoa viên, liền thấy cô bà nội cùng quản lý đang muốn đi ra, cũng không
thấy vợ mình.
_ Lam Tư, sao giờ mới đến?
Ngọc Lan vừa nhìn thấy anh, liền lộ ra mỉm cười.
_ Cháu vừa xong việc mà thôi.
Lam Tư mỉm cười.
_ Liên đâu?
_ Nó ngủ rồi!
Ngọc La