
ừa lo lắng.
“Nữ nhân chết tiệt kia ! Không hiểu mình lo lắng nhiều như thế nào sao,
mà còn chọc giận mình thêm nữa.”, Hoàng Tuấn Kiệt mắng thầm, tay bóp
chặt chiếc điện thoại.
“Cô Phàm, cô làm ơn nhận cuộc gọi đi !”, Biết rằng một khi chưa đạt được mục đích Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nên đành phải xuống
nước cầu xin Thư Phàm.
“Không nghe !” Thư Phàm không ngẩng đầu lên nhìn anh vệ sĩ, tay chân bận rộn dọn dẹp nhà cửa.
“Thưa sếp…” Anh vệ sĩ khổ sở, bị kẹt ở giữa, đi cũng không được mà ở cũng chẳng xong.
“Cậu bảo cô ta rằng, nếu không chịu nghe máy, thì hãy chờ lĩnh hậu quả
đi.” Hoàng Tuấn Kiệt tức giận đến nỗi xì khói ra hai lỗ tai, răng nghiến ken két.
Anh vệ sĩ rùng mình ớn lạnh, nổi da gà, vội kính cẩn trả lời, “Dạ, em sẽ nói cho cô ấy nghe ngay lập tức.”
“Cô Phàm !” Anh vệ sĩ đáng thương, khóc không ra nước mắt, đành phải đóng vai người truyền tin.
“Có chuyện gì ?” Thư Phàm vẫn cặm cụi dọn dẹp nhà cửa, quần áo dính đầy bụi bặm, khuôn mặt trái xoan lấm tấm mồ hôi.
“Cậu..cậu chủ nói.” Tự dưng anh vệ sĩ thấy Thư Phàm thật đáng thương,
cứu mạng cậu chủ chẳng những không nhận được một câu cám ơn, còn bị nhốt như tù nhân, giờ đây còn phải đối diện với nguy cơ bị nguy hiểm đến
tính mạng chẳng những của riêng cá nhân mình, mà còn liên lụy đến cả gia đình.
“Có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi, đừng ấp úng mãi.”
Hít một hơi thật sâu, anh vệ sĩ dù không muốn, nhưng cũng đành phải nói
ra, “Cậu chủ nói nếu cô không nghe điện thoại thì hãy chờ lĩnh hậu quả
đi.”
“Rắc !” Thanh củi gỗ bị bẻ làm đôi, Thư Phàm từ từ đứng lên, thân hình chầm chậm xoay lại nhìn anh vệ sĩ, “Hắn vừa nói gì ?”
“Cậu ấy bảo rằng nếu cô mà không nghe điện thoại thì hãy chờ nhận lĩnh
hậu quả đi.” Anh vệ sĩ lo sợ nhìn Thư Phàm, lúc này trông Thư Phàm giống như cái lò lửa sẵn sàng thiêu chết hết tất cả mọi người.
“Anh đưa điện thoại cho tôi !”, Thư Phàm chìa tay, cười nhìn anh vệ sĩ, nụ cười có thể nói là khủng bố nhất từ trước đến nay.
Anh vệ sĩ vội chuyển điện thoại cho Thư Phàm, thêm một lần nữa da gà lại nổi đầy người, nếu có thể anh ước mình không phải là vệ sĩ của Hoàng
Tuấn Kiệt và Thư Phàm, hai người này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
“Nghe nói anh cần nói chuyện với tôi ?” Thư Phàm nói chuyện rất mềm mỏng, mềm đến nỗi có thể nhấn chìm chết Hoàng Tuấn Kiệt.
Đứng ở bên cạnh, anh vệ sĩ rùng mình, hai tay xoa xoa vào nhau, gai ốc nổi nhiều quá, khiến anh thấy có chút lạnh.
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt ngơ ngác, không hiểu vì sao giọng nói của Thư Phàm lại thay đổi 180 độ như thế, hắn đang tưởng mình nghe lầm.
“Cô không bị làm sao chứ ?” Mất mấy giây mới trẫn tĩnh lại được tinh thần, Hoàng Tuấn Kiệt lo lắng hỏi.
“Hoàng Tuấn Kiệt !” Thư Phàm hét thật to, “Đồ xấu xa ! Đồ đê tiện ! Tốt
nhất là anh cút cho xa, nếu để tôi mà nhìn thấy anh, tôi sẽ giết chết
anh.” Lúc này, cơn giận trong Thư Phàm mới bộc phát, có bao nhiêu đều
trút hết lên đầu Hoàng Tuấn Kiệt.
Tai Hoàng Tuấn Kiệt lùng bùng, hắn lảo đảo lùi lại một bước, mặt nhăn
như khỉ ăn phải ớt. Hắn chưa từng thấy Thư Phàm lại nổi giận lôi đình
như thế này.
“Cô…” Hoàng Tuấn Kiệt thở dài, phần nào cũng hiểu được tâm trạng hoảng
loạn và uất ức của Thư Phàm lúc này, nên hắn không trách, “Căn nhà đó,
cô không cần phải dọn dẹp lại đâu. Từ nay trở đi, cô sẽ dọn đến sống
cùng tôi trong căn hộ trên tầng thứ 13, tại tòa cao ốc Hoàng Thị. Khi
nào chuyện này kết thúc, tôi sẽ mua cho cô một căn hộ khác để cô sinh
sống.”
“Cảm ơn lòng tốt của anh.” Thư Phàm mỉa mai nói, “Nhưng mà tôi không
cần, về sống với anh để anh nhốt tôi như tù nhân hả ? Nếu không muốn tôi bị nguy hiểm thì anh tốt nhất tránh xa tôi ra.”
Nói xong, Thư Phàm đùng đùng nổi giận, thô bạo cúp máy.
……………..
Hoàng Tuấn Kiệt trừng trừng nhìn chiếc điện thoại trên tay, miệng gằn
từng tiếng, “Nữ nhân chết tiệt, lần này thì cô chết chắc rồi, dám ngang
nhiên cúp máy khi tôi còn đang nói chuyện.”
Đút điện thoại vào túi quần, cầm áo vét vắt trên thành ghế, Hoàng Tuấn
Kiệt bảo Tuấn Hùng, “Sáng nay có cuộc họp nào, thì chuyển hết vào buổi
chiều cho tôi, giờ tôi có việc cần phải đi.”
Hiểu Hoàng Tuấn Kiệt xưa nay luôn làm việc tùy hứng, mặc dù không muốn,
nhưng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, “Em sẽ dặn dò thư kí chuyển
hai cuộc họp vào chiều nay cho anh.”
Mở cửa phòng cho Hoàng Tuấn Kiệt, Tuấn Hùng hỏi, “Anh có cần em đi cùng không ?”
“Không cần, cậu ở đây lo giải hết mấy công việc còn dang dở đi.”
“Vâng.”
Hoàng Tuấn Kiệt bước vào thang máy, Tuấn Hùng bấm nút xuống tầng hầm để xe của công ty.
Từ lúc nói chuyện với Thư Phàm, trong đầu Hoàng Tuấn Kiệt ngoài hình
bóng, giọng nói của Thư Phàm thì không còn thứ gì khác. Hắn không hiểu
tại sao, chỉ sống chung có mấy ngày, mà Thư Phàm lại ảnh hưởng nhiều đến hắn như thế.
“Ring !” Cánh cửa thang máy mở ra. Mấy nhân viên đứng chờ trước cửa tháng máy, mỉm cười, kính cẩn chào hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt gật đầu chào lại, mắt nhìn thẳng về phía trước, chân rảo bước trên nền gạch men sáng bóng.
Hắn bước đi, bỏ lại những ánh mắt ngẩn ngơ, thất thần ở phía sau. N