
vì
thấy có mấy người đàn ông mặc vét đen đứng đằng sau lưng người đàn ông
trung niên.
“Chào chú Hoàng ! Lâu rồi mới gặp !” Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự chào hỏi,
nắm tay Thư Phàm, tiến đến gần người đàn ông trung niên đang đứng cùng
năm người đàn ông mặc vét đen.
Thấy Hoàng Tuấn Kiệt không mang theo hành lý, người đàn ông trung niên - tên Hoàng hỏi: “Cậu Kiệt ! Cậu có mang theo hành lý không, để tôi cho
người mang giúp lên xe ?”
“Lần này tôi sang đây chỉ để nghỉ ngơi, nên không mang theo hành lý.” Hoàng Tuấn Kiệt lạnh lùng trả lời câu hỏi của ông Hoàng.
“Nếu thế mời cậu ra xe, tôi đã chuẩn bị sẵn xe ô tô chờ đón cậu trước
cổng sân bay rồi.” Ông Hoàng lịch sự, lên tiếng mời Hoàng Tuấn Kiệt.
“Tại sao ông biết tôi sang Hồng Kông lúc mấy giờ, để đến đây đón tôi ?”
Hoàng Tuấn Kiệt nghi ngờ, chất vấn ông Hoàng, đôi mắt đen sâu dò xét
từng biến hóa nhỏ nhất trên khuôn mặt đã xuất hiện vài nếp nhăn dưới
đuôi mắt của ông Hoàng.
“Cậu Kiệt ! Cậu đừng nghi ngờ thiện ý của ông chủ. Ông ấy chỉ muốn mời
cậu về nhà ở chơi mấy hôm thôi. Dù sao đã lâu rồi hai cha con cậu chưa
gặp mặt nhau.”
Đứng ở bên cạnh Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm kinh ngạc mở to mắt, chăm chú lắng nghe.
“Thật không thể tin được !” Thư Phàm lẩm bẩm, nghĩ thầm trong đầu: “Tại
sao người đàn ông trung niên tên Hoàng kia lại muốn mời Hoàng Tuấn Kiệt
về nhà riêng của ai đó, mà người đó lại có thể là cha của Hoàng Tuấn
Kiệt ? Chẳng lẽ cha mẹ của Hoàng Tuấn Kiệt đang sống ở bên Hồng Kông ?”
Càng nghĩ Thư Phàm càng thấy mù mờ không hiểu gì cả.
“Cảm ơn thiện ý của ông, nhưng rất tiếc, tôi không muốn làm phiền đến
ông ấy. Tôi sang đây vì việc riêng, không phải vì công việc, nên không
muốn gặp ông ấy.”
Nói xong, Hoàng Tuấn Kiệt nắm chặt tay Thư Phàm, lôi đi theo mình, bỏ
lại sau lưng ông Hoàng và năm người vệ sĩ trong trang phục vét đen.
“Cậu Kiệt !” Ông Hoàng gọi với theo, hạ giọng khuyên bảo Hoàng Tuấn
Kiệt: “Tốt xấu gì cậu cũng nên đến chào ông chủ một lần, ông ấy dù sao
cũng là cha ruột của cậu, hơn nữa ông ấy lại đang bị bệnh nặng.”
Đang đi Hoàng Tuấn Kiệt đứng khựng lại, hít một hơi thật sâu, thở ra, rồi chầm chậm quay lại nhìn ông Hoàng.
“Tôi không biết những lời mà ông nói có đúng không, nhưng mà ông ta ốm
đau hay không thì có liên quan gì đến tôi. Nếu ông ta có lương tâm đã
không đẩy mẹ tôi vào tình cảnh sống không bằng chết.” Hoàng Tuấn Kiệt
nhếch mép cười nhạt, căm phẫn rít giọng.
Thư Phàm ngơ ngác, ngước mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lòng hắn qua cơ thể hơi run, giọng khàn khàn, qua đôi mắt đục ngàu vì hận. Tự dưng, Thư Phàm thấy thương hại cho hắn, thấy hắn
thật đáng thương.
“Anh Kiệt !” Thư Phàm hạ giọng, dịu dàng gọi tên Hoàng Tuấn Kiệt, ôm gọn bàn tay nam tính hơi run của hắn trong đôi bàn tay nhỏ nhắn và xinh xắn của mình.
Hoàng Tuấn Kiệt cúi xuống nhìn Thư Phàm, bắt gặp đôi mắt lo lắng và quan tâm của Thư Phàm, nỗi đau, bất an và lo sợ trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt
giảm được một nửa.
“Cô đừng lo, không có chuyện gì đâu.” Hoàng Tuấn Kiệt vỗ về, trấn an Thư Phàm.
“Tôi biết.” Thư Phàm mỉm cười, bảo Hoàng Tuấn Kiệt : “Anh hãy tự lo cho anh đi.”
“Ừ.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, gật đầu đáp.
Cảnh ân ân ái ái của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm lọt vào đáy máy của ông Hoàng và năm người vệ sĩ đứng đằng sau lưng. Dù là một người mù mờ, họ
cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là bạn bè,
hoặc quan hệ giữa nhân viên với cấp trên, mà đã phát triển thành tình
yêu nam nữ.
“Cậu Kiệt ! Xin cậu hãy suy nghĩ kĩ lại !” Ông Hoàng cố gắng khuyên bảo
Hoàng Tuấn Kiệt, cầu mong hắn chấp nhận lời mời của ông Hoàng Gia Huy –
bố ruột của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Xin lỗi, tôi không thể.” Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự từ chối, rồi nghiêm
giọng nói tiếp: “Ông làm ơn nhắn lại với ông ta rằng, lần sau xin đừng
đến làm phiền tôi nữa. Tình hình kinh doanh của công ty, tôi sẽ cho
người đến báo cáo lại cho ông ta, còn các vấn đề khác, thì xin miễn
cho.”
Lần này, Hoàng Tuấn Kiệt kiên quyết nắm tay Thư Phàm, cùng nhau bước đi, mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Thư Phàm vừa đi theo Hoàng Tuấn Kiệt, vừa quay sang, ngẩng mặt, mắt len
lén nhìn khuôn mặt xám xịt vì tức giận và phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt.
Mặc dù vẫn không hiểu vì lí do gì hắn lại hận thù bố mình nhiều thế, hận đến nỗi ngay cả khi ông ta ốm nặng cũng không muốn đến thăm hỏi. Nhưng
Thư Phàm tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối không phải là một đứa con
bất hiếu, biết bố ốm đau mà không đến thăm, nhất định ông Gia Huy đã gây ra một vết thương quá sâu trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt, nên hắn mới tuyệt tình như thế.
Hai người nắm tay nhau đi trên sân ga trên lầu hai, sau đó đi bằng thang máy bộ xuống lầu một.
Phía sau hai người, ông Hoàng cùng năm người đàn ông vẫn lẽo đẽo đi
theo. Không chỉ có thế còn có hai vệ sĩ được Tuấn Hùng bí mật cử đi theo bảo vệ ngầm cho hai người, và một người đàn ông mặc áo giả da hơi bạc
màu muốn tìm đủ mọi cách để thủ tiêu hai người.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vừa mới đặt chân xuống tiền sảnh của sân
bay, một ngư