
ần gặp em ở ngoài vườn là mỗi lần thấy em quanh quẩn bên những khóm hoa lan. Hồi nãy khi anh và Vương
Long đến đây hình em đang săn sóc những cành hoa lan thì phải?
Quán Anh gật đầu
- Đúng vậy, anh có thấy không, những khóm lan lúc nào cũng
tươi tốt, chăm sóc cẩn thận là do sự thích thú
chăm sóc của em mà rạ Đúng ra, ba mẹ giao cho em chăm sóc cho cả khu
vườn, nhưng vì mê hoa lan tím, nên em bỏ bê những khóm hoa khác. Người
hầu gái bưng nước trà ra mời khách. Trương Tú chợt hoi? Quán Anh
- Quán Lâm, Quán Vi và hai bác đâu rồi sao không thấy hở Quán Anh?
- Ba mẹ và hai em của em đã đáp xe lưả về Đài
Bắc từ chiều hôm qua, chiều nay mới về, ở nhà chỉ còn có em và Muối An
thôi. Mời hai anh dùng nước.
Câu chuyện tiếp tục vui vẻ tự nhiên. Có một lúc
Quán Anh và Trương Tú trao đôỉ những mẫu chuyện riêng. Hai người có vẻ
tương đắc với nhau lắm. Tự nhiên, Vương Long thấy như đau nhói nơi tim.
Tới lúc đó chàng mới chợt nhớ ra là chàng chưa biết một chút gì về sự
liên hệ tình cảm giữa Trương Tú và Quán Anh. Hai người là gì với nhau?
Họ quen biết nhau với tư cách gì? Bất ngờ Trương Tú quay qua phía Vương Long
- Anh Vương Long, Quán Anh yêu cầu anh hát một bài, anh không nỡ từ chốI chư"?
Vương Long bối rối
- Hát ngay bây giờ và ở đây sao?
- Có sao đâu? Anh coi đây như là nhà anh, đừng có khách sáo mà
Quán Anh buồn .
Quán Anh gật đầu tán thành ý kiến của Trương Tú
- Anh Trương Tú nói đúng đó
Nhưng Vương Long vẫn lưỡng lự.
- Tôi thấy ngại quá... Vả lại, thật tình thì tôi hát cũng chẳng hay gì.
Quán Anh mỉm cười
- Trương Tú nói rằng anh có gịong ca hay nhất
trường. Chẳng mấy khi may mắn được gặp anh như thế này, nên Quán Anh
mong được thưởng thức tài nghệ của anh.
Quán Anh không hề nhắc tới đêm văn nghệ chính
nàng cũng đã từn g được thưởng thức gịong ca của chàng. Chính nàng cũng
đã xúc động vì giọng ca đó, và đã từng tung hoa lên tán thưởng chàng. Sự làm lơ của Quán Anh, làm như thật sự chưa bao giờ được nghe chàng hát
khiến Vương Long thắc mắc khó hiêủ. Nàng đã quên hay cố tình không muốn
nhắc tới?
Thấy Vương Long ngồi ngẩn ra nghỉ ngợi, Quán Anh tiếp lời
- Quán Anh vừa có ý nghĩ này chắc anh sẽ thích thú hát mà không còn ngần ngại nữa.
Nàng đứng dậy hoi? Trương Tú
- Anh Trương Tú, anh có chơi vĩ cầm được không?
- Cũng tàm tạm được ...
- Vậy thì hay lắm, anh kéo vĩ cầm, em đánh dương cầm, còn anh Vương Long thì hát
Quán Anh đi lại phía chiếc dương cầm để nơi
phòng khách. Nàng lấy cây vĩ cầm đưa cho Trương Tú rồi ngồi xuống trước
đàn, không cần hỏi ý kiến, dạo ngay khúc nhạc đầu của nhạc phẩm "Bản
tình ca muôn thươ?", nhạc phẩm mà Vương Long đã trình diễn trong đêm văn nghê.
Trương Tú lựa nhịp và bắt tiếng vĩ cầm theo,
Vương Long cũng cất tiếng hát. Giọng chàng trầm ấm ngọt ngào. Chan hòa
với tiếng dương cầm lảnh lót của Quán Anh, tiếng vĩ cầm réo rắc của
Trương Tú.
Mộng khó bền
Ngàn năm vương vấn
Mắt thẵm mông lung
Vì em vĩnh viễn
Sương tuyết đầy hồn, ôm ấp tương tư
Mòn đời lê gót viễn du
Tìm em chẳng gặp hoang vu ngút hồn
Nhạc tình còn vọng
ca khúc xôn xao
Ngập tràn thấu tận trăng sao
Bài ca muôn thưở em nào có hay
Lạc cung sầu khúc
Lạc bước trần gian
Mòn con mắt thẳm ngút ngàn
Thoáng bay theo gío lời vàng bặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan
Lạnh lùng em bước sang ngang
Còn anh châu ngọc, hai hàng lệ rơi
Dứt bản nhạc cả ba nhìn nhau, sung sướng trong dư âm não nề của nhạc khúc. Quán Anh phát biêủ ý kiến
- Chúng mình quả thật là ba tay kỳ phùng địch thủ, có thể thành lập một ban tam ca.
Đôi mắt long lanh, Quán Anh nhìn Vương Long nói tiếp
- Em mong rằng từ nay anh sẽ năng cùng anh Trương Tú đến đây.
Sau bài hát, tình cam? giữa ba người càng trở
nên tự nhiên thân mật hơn. Quán Anh mời hai chàng ra coi vườn hoa, xem
cách nuôi chim bồ câu của nàng. Bằng một giọng líu lo như chim oanh buôỉ sáng, Quán Anh giaỉ thích cho hai chàng nghe, cẩn thận như nữ hướng dẫn viên nói với du khách. Nàng thao thao kể tên các thứ hoa, mỗi thứ mang
một ý nghĩa, một đặc tính riêng. Thứ hoa này có mùi thơm dịu dàng mà lâu tàn, thứ khác có mùi hương ngây ngất nhưng một năm chỉ nở bông một
lần... Nàng kể ra từng mùa của mỗi loại hoa ... Nàng nói cách để giống,
nàng nhớ từng thời gian của mỗi loại hoa mấy ngày thì nở, bao lâu thì
tàn. Nàng nói thao thao, duyên dáng, dễ dàng hấp dẫn.
Càng nghe Quán Anh nói, Trương Tú, Vương Long
càng ngạc nhiên. Cả hai chàng cùng không thể ngờ đựơc Quán Anh lại có
kiến thức hiêủ biết tường tận các loại hoa như thế. Nàng quá sành soỉ,
thông minh và có trí nhớ hơn người.
Vừa dạo vườn vừa nghe Quán Anh nói, Vương Long
có cam? tưởng như chàng đang lạc bước vào bồng lai tiên cảnh, có hoa
thơm cỏ lạ, có đàn nhạc du dương va nhất là có nàng tiên nữ Quán Anh
thập phần duyên dáng dịu dàng.
Trọn cả buôỉ sáng chàng như nhấp phải men say,
chàng say hương thơm của hoa, của lá, say trời xanh, nắng đẹp, say tiếng nói líu lo như chim hót của Quán Anh. Chàng say, say n