Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323875

Bình chọn: 9.00/10/387 lượt.

Lăng ngồi bên cạnh chị Đằng, nhẹ nhàng ôm lấy chị nữa”.

Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến cho tôi không biết làm gì ngoài việc mở to mắt kinh ngạc.

“Bởi vì lúc chị Đằng ngủ say là lúc chị ngoan nhất, nồng nàn nhất”, Bối Nhi nhìn tôi, ánh mắt hồn nhiên.

Bất chợt nước mắt tôi trào ra khỏi khéo mắt. Tôi ngoảnh đầu về hướng khác, lấy lại bình tĩnh rồi nắm lấy tay của Bối Nhi: “Bối Nhi, nếu có một ngày, chỉ Đằng khiến cho em không có thạch hoa quả để ăn, không có quần áo đẹp để mặc, không có gấu bông để ôm, em có trách chị không?”

Bối Nhi không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười thật ngọt ngào, sau đó con bé nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu! Chẳng phải em nói với chị rồi sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, Bối Nhi mãi mãi tôn trọng quyết định của chị Đằng!”

“Bối Nhi…”, tôi dang hai tay ôm chặt lấy con bé vào lòng, hít một hơi thật sâu để cố gắng nén chặt những giọt nước mắt vào trong lòng.

Con bé vẫn còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng. Hạ Thất Lăng là một người thông minh, đứa bé mang trong mình dòng máu của anh ta cũng thật là thông minh, không hề thua kém anh ta!

Bối Nhi thân yêu của chị, hãy tin tưởng chị Đằng! Ngoài việc không thể cho em tiền bạc, chị sẽ cho em tất cả những gì chị có, để cho em tự do trưởng thành.

“Bối Nhi, em cầm lấy cái này!”, lau sạch nước mắt, tôi đưa cho con bé một chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo, “Ngày mai, khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức này kêu, em hãy thức dậy nhé! Sau đó đi ra cây ngô đồng bên ngoài cổng, chị Đằng sẽ ở đó đợi em!”

“Vâng ạ!”, Bối Nhi mỉm cười, gật đầu không hỏi thêm điều gì.

“Ngày mai khi chiếc đồng hồ kêu, có thể trời vẫn còn tối, nhưng em nhất định phải thức dậy đấy! Đừng sợ, chị Đằng sẽ đứng bên cạnh cây ngô đồng chờ em”, tôi cẩn thận dằn dò lại Bối Nhi thêm lần nữa.

“Vâng ạ, em sẽ thức dậy đúng giờ!”

“Nhớ kĩ là không được nói cho bất kì ai! Bao gồm cả anh Lăng nghe chưa?”

“Vâng ạ, đây là bí mật của hai chị em mình, em sẽ không nói với ai đâu!”

“Chị Đằng biết là Bối Nhi rất ngoan, rất nghe lời mà!”, tôi xoa xoa đầu Bối Nhi, mặc dù miệng vẫn nở nụ cười nhưng nước mắt lại chỉ chực trào ra, “được rồi, bây giờ em về phòng ngủ đi, nếu không mai lại không dậy được đâu!”

“Vâng, chúc chị ngủ ngon!”, cô bé thơm nhẹ lên má tôi, sau đó ôm chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo về phòng, cái bóng vừa đi vừa nhảy nhót ấy khuất dần ở cuối cầu thang.

Khoảnh khắc cái bóng của Bối Nhi tan biến ở đầu hành lang, tôi lập tức cắn chặt răng quay đầu lại, không nhìn thấy bất kì thứ gì. Nhưng tôi biết, đôi mắt u tối ấy lại xuất hiện ở phía sau lưng tôi. Tôi âm thầm bước đi trong hành lang, tâm trạng vô cùng bất an! Đôi mắt tà ác ấy không xuất hiện lúc nào khác mà lại chính là lúc này! Tôi đã chỉnh giờ báo thức trên chiếc đồng hồ đưa cho Bối Nhi là năm giờ sáng, hi vọng sẽ không có sự cố nào xảy ra, hi vọng ngày mai tôi thực sự có thể ra đi, mãi mãi ra đi! Tôi ngẩng đầu lên, âm thầm cầu xin ông trời cho mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau đó tôi sải bước về phòng.

***

Ngày hôm sau, mới bốn giờ sáng tôi đã tỉnh giấc, vội vàng đánh răng rửa mặt và xách hành lí đi ra đứng cạnh cây ngô đồng bên ngoài cổng. Sương vẫn rất dày, thỉnh thoảng có những cơn gió lạnh thổi qua khiến cho tôi run rẩy. Nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh Bối Nhi hai mắt vẫn còn ngái ngủ, nhảy nhót chân sáo chạy ra là tôi lại cảm thấy tất cả những điều này lại không có gì đáng kể.

Tôi thổi vào bàn tay mình, xoa xoa cho ấm hơn, mỉm cười tưởng tượng ra cuộc sống mới của chúng tôi… Thế nhưng, đợi đến khi mặt trời đã le lói ở phía đằng đông mà vẫn không thấy Bối Nhi xuất hiện. Điều này khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, là Bối Nhi không dậy nổi hay là có chuyện gì xảy ra rồi? Bối Nhi của chị, nhanh lên đi em! Nếu muộn sẽ không kịp nữa đâu! Người nhà họ Hạ sáu giờ là đã tỉnh giấc hết cả rồi, nếu như đến lúc ấy chúng ta mới đi thì sẽ bị bọn họ phát giác mất.

Năm giờ năm mươi phút rồi, cái bóng bé nhỏ của Bối Nhi vẫn không thấy xuất hiện, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Cảm giác bất an này chỉ xuất hiện khi có đôi mắt tà ác ấy xuất hiện sau lưng tôi, thế nhưng bây giờ cảm giác ấy lại đang bao trùm lấy tôi, bóp nghẹt trái tim tôi.

Không thể tiếp tục đợi được nữa! Tôi giấu hành lí trong khóm hoa bên cạnh rồi xuyên qua con đường nhỏ trong vườn hoa, chạy về hướng phòng của Bối Nhi.

“Không thấy tiểu thư Bối Nhi đâu cả!”, tôi mới chạy lên tầng hai đã nghe thấy thím Lan chạy từ phòng của Bối Nhi ra, hốt hoảng nói.

“Sao lại không thấy? Sao có thể thế được? Tối qua mọi chuyện vẫn ổn cả mà! Thím đã tìm kĩ chưa?”, tôi tóm lấy hai tay thím Lan hỏi dồn.

“Tìm khắp trong nhà rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng tiểu thư đâu cả! Lúc sáng, khi tôi mở cửa phòng của tiểu thư đã không thấy cô bé trong đó rồi. Ban đầu còn tưởng cô ấy chạy sang phòng thiếu gia ngủ, nhưng tôi vừa từ bên đó về, không có! Tôi tìm hết trong các phòng rồi mà không thấy, ngay cả phòng của lão phu nhân cũng vào tìm rồi…”

Sao có thể như thế được? Rõ ràng tôi đã bảo con bé năm giờ phải thức dậy, đi ra phía cây n


Polly po-cket