XtGem Forum catalog
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 8.00/10/415 lượt.

đâu tìm nơi băng bó cho cô đây?”. Mặc dù anh ta không tiếc lời mắng mỏ nhưng tâm trạng lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, vừa kiểm tra vết thương của tôi, vừa đưa mắt nhìn quanh xem có người qua đường nào không.

“Ha ha… nhìn cái bộ dạng sốt ruột của anh kìa!”, cuối cùng nhịn không nổi nữa, tôi bật cười khanh khách.

“Này, cô cười gì mà như ma thế hả? Đau quá hóa điên rồi à?”, khuôn mặt Hạ Thất Lăng ánh lên vẻ nghi hoặc, tát mạnh vào mặt tôi.

Tôi đứng bật dậy nhảy nhót tung tăng trước mặt anh: “Thất Thất, anh bị lừa rồi!”, tay ôm chặt lấy bụng, toàn thân rung lên vì cười.

“Cô… Cái con a đầu không biết trời cao đấy dày gì cả! Dám lừa gạt bổn thiếu gia à, chán sống rồi phải không?”, anh hất hàm, lấy tay gí vào đầu tôi cho đỡ tức. Tôi đành phải thuận theo ý anh ta, giả vờ ngã lăn ra đất, nhưng thật ra trong lòng tôi vẫn đang cười thầm.

“An Thanh Đằng…”, đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa, tôi liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú, tinh khôi đến mê hồn, “Tôi tưởng rằng, nụ cười hồn nhiên của cô đã mất từ mười năm trước rồi. Thế nhưng hôm nay tôi đã nhìn thấy”, nói dứt lời, anh bỗng mỉm cười nhìn tôi, một nụ cười chất chứa cả bi thương.

Tôi từ từ thu lại nụ cười, hướng mắt về phía cánh đồng hoa cải rộng mênh mông, chậm rãi noi: “Thất Thất, anh đi nhanh quá! Anh từ từ thả tay của em ra, chỉ mải mê tiến về phía trước, bất kể ngày đêm. Anh đã đi quá xa trong thế giới của em, cho dù có cố gắng thế nào em cũng không sao đuổi kịp bước chân anh. Anh có biết không? Từ nhỏ đến lớn, việc em phải làm nhiều nhất chính là đứng nhìn những đám bụi mù mịt, đứng ở phía sau anh, buồn bã thở dài. Thế nhưng hôm nay, em rất vui, thật đấy! Trong tiếng rên rỉ đau khổ của em, anh đã âm thầm đến trước mặt em tự lúc nào!”, tôi mỉm cười với Hạ Thất Lăng, thế nhưng cười mãi, cười mãi, khuôn mặt của người ngồi trước mặt tôi bỗng mờ dần. Bỗng nhiên, một vòng tay lớn dang ra, ôm lấy tôi vào lòng…

Hành trình của chúng tôi không vì chuyện này mà dừng lại. Trở lại thành phố, chúng tôi tiếp tục mua vé và lên đường. Trên tàu hỏa, Hạ Thất Lăng để tôi dựa vào ngực anh, mở rộng áo khoác của mình cho tôi nép vào trong rồi nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ. Suốt chặng đường đi anh ấy không nói gì cả, chỉ gục đầu ngủ ngon lành. Còn tôi, vì không có việc gì khác nên đành ngủ cùng với anh.

Trạm dừng chân thứ hai của chúng tôi là một huyện nhỏ. Đó không phải là một trạm dừng chân mà chúng tôi đã dự định từ trước, chỉ là đúng lúc đến đó thì Hạ Thất Lăng tỉnh giấc, thế là anh ta liền dắt tôi nhảy xuống xe.

Trời đã tối rồi, chúng tôi tìm một nhà nghỉ nho nhỏ ở trong huyện. Vốn dĩ Hạ Thất Lăng muốn vào nghỉ ngơi trong một khách sạn lớn nhất ở đây, nhưng khi phải đăng kí phòng, bỗng nhiên anh ta thay đổi chủ kiến, mặt mày sa sầm lôi tôi ra khỏi đó.

Chúng tôi vào nghỉ ở một nhà nghỉ cũng khá sạch sẽ, vì chỉ còn lại một phòng nên chúng tôi đành phải ở chung. Nhìn Hạ Thất Lăng yên lặng nằm ngủ bên cạnh tôi thực sự hi vọng đêm bình yên này mãi mãi không qua đi. Nhưng tôi không tránh khỏi chìm vào sự trầm tư. Rốt cuộc Hạ Thất Lăng là người như thế nào? Tại sao sống chung với anh ta bao nhiêu năm nay, tôi vẫn không sao hiểu thấm tâm tư của anh! Không biết là do tôi ngu ngốc hay là do anh ấy biến hóa khôn lường, khó nắm bắt như một câu đố… Cả đêm nay… tôi hoàn toàn mất ngủ!

***

Ngày hôm sau, tôi ngủ tới tận trưa, có thể tỉnh dậy được là nhờ Hạ Thất Lăng. Tôi bò ra khỏi giường, ăn sáng xong, Hạ Thất Lăng nói sẽ dẫn tôi đến một nơi, điệu bộ có vẻ bí mật, hỏi đi đâu, anh ta tuyệt nhiên không nói.

Đi hết những cánh đồng lầy lội, những con đường gồ ghề bao quanh bởi núi cao, chúng tôi đến với một sườn dốc trắng xóa.

“Oa, ở đây đẹp quá! Chỗ này cũng thấy hoa bồ công anh!”, tôi reo lên thích thú, chạy về hướng có những hạt bồ công anh đang phất phơ bay lượn. Lần đầu tiên, tôi chạy nhảy vui vẻ và hào hứng như vậy.

“Oa…”, đắm mình trong ánh mặt trời, tôi xoay tròn như đang múa. Chuyến du lịch này sẽ khắc sâu vào tâm trí tôi… suốt cuộc đời…, “Thất Thất, cám ơn anh đã dẫn em đến một nơi tuyệt đẹp như thế này!”, tôi quay đầu lại, mỉm cười với Hạ Thất Lăng.

“Đừng khách sáo!”, anh nhoẻn miệng cười, “nó đẹp là bởi vì có sự tự do ở nơi đây đang nảy mầm, sinh trưởng… và đang nhảy múa… có đúng không?”

Một hạt giống bồ công anh màu trắng mềm mại rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi nâng bàn tay lên và khẽ thổi vào nó, cho nó bay lên và đi tìm một vùng đất phì nhiêu. “À, Thất Thất ơi, anh biết không? Thật sự khó mà tưởng tượng nổi là hôm nay em có thể thoải mái chạy nhảy trên cánh đồng của những hạt giống tự do này. Lần đầu tiên em có thể cảm nhận được, sự tự do trong suốt và dễ vỡ kia lại có thể thực sự chạm tay vào”.

“Quả nhiên, khát vọng trong sâu thẳm trái tim em chính là thứ này, tự do, một sự tự do cách xa em nhất!”, Hạ Thất Lăng đưa mắt nhìn về phía cánh đồng màu trắng rộng lớn, trên khuôn mặt không chút biểu cảm, “Đằng Nhi, em là con hạc giấy trong tay anh, bay cao bay xa như thế nào đều do anh quyết định! Anh có thể chặt đứt sợi dây trói buộc em, nh