XtGem Forum catalog
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 8.5.00/10/424 lượt.

ông, thím Lan xuất hiện từ sau lưng tôi mà. “Thím Lan, thím đến thật đúng lúc! Ban nãy còn có một người phụ nữ mặc áo trắng đứng hát ở đây, thím có nghe thấy không? Tiếng hát ấy rất bi thảm!”, tôi chộp lấy tay thím Lan, sốt ruột hỏi.

“Người phụ nữ áo trắng nào? Ở đâu?”, thím Lan nhìn quanh một lượt rồi nhíu mày hỏi tôi.

“Cô ta vừa mới ở đây mà, nếu như không phải thím gọi cháu lại thì cháu đã nhìn rõ mặt cô ta rồi! Tại sao, tại sao mới chớp mắt đã không thấy cô ta đâu rồi?”, tôi đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng phát hiện được điều gì.

“Nửa đêm nửa hôm chạy ra đây có gì hay ho chứ?”

“Không phải đâu, cháu không lừa thím thật mà! Vừa nãy rõ ràng có…”

“Cháu không gạt thím, nhưng mà thím nói cho cháu biết, cháu bị mê tín dị đoan rồi đấy!”, thím Lan nhìn tôi, nghiêm giọng nói. Sau đó thím nắm tay, lôi tôi vào nhà.

“Thím Lan, thật sự là cháu đã nhìn thấy một cái bóng trắng mà, cháu không nói dối mà…”, tôi cố giãy giụa, nhưng thím Lan đã tóm chặt lấy tay tôi, nhất khoát không chịu buông ra. Mãi đến khi kéo được tôi về phòng, thím mới chịu thả tay tôi ra!

“Thím Lan, có lẽ thím cũng nhìn thấy rồi, tại sao thím không chịu tin lời cháu nói?”

“Thanh Đằng…”, thím Lan nhìn chằm chằm vào con bé ương ngạnh trước mặt, thở dài rồi chậm rãi nói: “Thanh Đằng, cháu phải nhớ kĩ: tất cả những gì cháu nhìn thấy trong đêm nay đều là ảo giác! Chỉ là ảo giác!”

“Tại sao?”

“Điều này không quan trọng! Quan trọng là cháu phải cẩn thận bảo vệ những gì cháu yêu quý! Cần phải cố gắng hết sức mình!”, thím Lan nhìn thẳng vào mắt tôi, dáng vẻ cực kì nghiêm nghị.

Cẩn thận bảo vệ những gì cháu yêu quý… Bối Nhi? Trong khi tôi còn chưa hết hoang mang, tâm trí vẫn còn đang rối loạn thì thím Lan đã đi mất rồi.

Tại sao? Tại sao thím Lan lại nói vậy? Liệu thím ấy biết được bao nhiêu ân oán của hai nhà họ An và họ Hạ? Tại sao thím ấy không cho phép tôi tiếp cận người phụ nữ mặc áo trắng kia, còn cả tiếng hát của cô ấy nữa…

“Thanh Đằng, thiếu gia cho gọi cô lên phòng!”, tôi đang lau sàn nhà thì đột nhiên thím Lan cất tiếng gọi.

“Vâng ạ!”, tôi ngây người nhìn xuống nền nhà đã sạch bóng hồi lâu rồi tạm gác công việc của mình lại, đi về hướng căn phòng của Hạ Thất Lăng.

“Thiếu gia có gì cần dặn dò ạ?”, tôi đến bên cạnh, khom lưng xuống kính cẩn hỏi Hạ Thất Lăng.

“Tôi phải đi Mỹ!”, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên cứ như thể không phải đang nói chuyện của mình. Thế nhưng, chuyện này đối với tôi mà nói chẳng khác gì như sét đánh ngang tai.

“Vâng… như… như vậy chẳng phải là rất tốt sao?”, ấp úng hồi lâu tôi mới thốt ra được một câu.

“Ừ, tốt!… cô có biết không, những cô gái ngoại quốc ấy ai nấy đều rất mỡ màng, rất xinh đẹp!”, tôi đứng trước mặt anh ta, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ, “Những cô gái ấy có bộ ngực đồ sộ ấy rất thích hợp với những công tử đào hoa như anh!”

“Thế nhưng tôi thích những cô gái phương đông! Những cô gái phương đông có bộ ngực nhỏ!”, tôi vừa nói dứt lời, anh ta đã hung hãn lao đến, tóm lấy cổ áo tôi và gào lên, hơi thở điên cuồng của anh ta khiến cho tôi hoảng loạn, “Giống như cô vậy…”

“Hơ?”, hơi thở điên cuồng ấy phả vào mặt khiến cho tôi cảm thấy như nghẹn thở, “Thiếu gia, xin chớ nổi giận! Thả tôi ra trước đã, có được không? Tôi chỉ là một người giúp việc thấp hèn, những lời tôi nói anh có thể bỏ ngoài tai mà!”

“Hừ…”, anh ta cười như mếu, từ từ thả tay ra, “Tôi hoàn toàn không muốn đi Mỹ, đó chẳng qua là bọn họ tự nguyện đi mà thôi!”

“Thiếu gia…”, đôi bờ mi của anh như đã mất đi thần thái hàng ngày. Bỗng nhiên tôi cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.

“An Thanh Đằng, chẳng phải cô muốn ra đi sao? Tôi sẽ dẫn cô đi!”, đột nhiên Hạ Thất Lăng quay người lại, nắm chặt lấy hai vai tôi và nói, “Chúng ta cùng bỏ trốn nhé!”

“Không… không phải vậy chứ? Thiếu gia, anh đừng đùa nữa! Đừng gây chuyện nữa có được không…?”, ban đầu tôi tưởng anh ta cố tình trêu chọc tôi, thế nhưng anh ta nhanh chóng sắp xếp đồ đạc và lôi tôi xềnh xệch ra ngoài.

Trong lúc tôi còn đang mơ mơ hồ hồ, anh ta đã kéo tôi ra tận bến tàu hỏa. Và khi tôi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì anh ta đã đẩy tôi lên tàu hỏa rồi. Chỉ chớp mắt, thành phố nơi chúng tôi đã sinh sống suốt mười bảy năm đã lùi dần lại sau hàng cây và từ từ biến mất không chút dấu tích.

“Chúng ta… cứ thế này mà đi sao?”, ngồi yên được một lúc, tôi nhẹ nhàng giật giật áo của Hạ Thất Lăng.

“Ừ”, Hạ Thất Lăng chắm chú quan sát cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, lạnh nhạt trả lời. Nhìn vào khuôn mặt không chút tì vết của anh, tôi không nhìn thấy một chút lưu luyến nào với những chặng đường đã qua.

Lẽ nào anh ta nhẫn tâm bỏ lại Bối Nhi, bỏ lại cả gia tộc quyền thế và giàu sang, bỏ lại danh vọng trong ngôi trường quyền quý… để dẫn tôi đi đến tận chân trời? Tôi cũng không biết nữa.

Anh ta giống như một câu đố bí ẩn mà tôi mãi mãi không thể nào đoán ra được.

“An Thanh Đằng, tôi buồn ngủ rồi, còn cô thì sao? Trông mắt cô sưng húp lên kìa, mắt hai mí cũng thành một mí rồi! Cô cũng ngủ một lát đi!”. Không để tôi kịp phản ứng, Hạ Thất Lăng đã mở rộng áo khoát của mình ra và k