Polly po-cket
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323981

Bình chọn: 7.00/10/398 lượt.

sẽ bắt cô phải trả giá bằng sự đau đớn! Hãy nhớ cho kĩ: tám năm sau, tôi sẽ bắt cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục, rơi vào vực sâu nhất không lối thoát.

“ Tôi không cố ý làm vậy…”, nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt tôi cứ khắc sâu sự đau khổ.

Đừng khóc, tôi nhớ Đằng Nhi của chúng ta là dũng cảm nhất đấy!”, cùng với giọng điệu đả kích, mỉa mai, tôi nhìn thấy những tia sáng phát ra từ đôi mắt sắc dưới những lọn tóc màu bạc.

Đó là đôi cánh của thiên thần.

Đáng tiếc, nó lại mọc trên người của một ác quỷ!

Trong giấc mơ, không biết là nước mắt của ai đã thấm ướt tấm lưng trong đêm.

***

“Thím An, bà cũng giỏi quá nhỉ!”, mẹ của Hạ Thất Lăng lại bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía mẹ tôi, người phụ nữ đang đứng bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng và áy náy.

“Phu nhân, đều do lỗi của tôi! Là do tôi dạy bảo không nghiêm mới xảy ra truyện này…”, mẹ ôm lấy vai tôi, quỳ xuống trước mặt phu nhân, chưa nói dứt câu thì bà đã nức nở: “Mọi tội lỗi đều do một mình tôi gánh chịu, Đằng Nhi của tôi chưa hiểu chuyện, hu hu…”

Đó chính là mẹ của tôi, người mà bởi vì bảo vệ tôi nên mới sống một cuộc sống càng thêm thấp hèn.

“Hừ, đừng nghĩ là leo được lên cành thì sẽ biến thành phượng hoàng! Tôi cho các người biết, đó chỉ là hoang tưởng!”, những lời nói lạnh lùng và kiêu ngạo của bà ta như một chiếc roi da quất vào lòng tự tôn của chúng tôi.

Tôi cúi đầu quỳ dưới đất, trước sau không hề lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay của mẹ mà thôi. Bàn tay to, thô ráp ấy lại chính là tấm lụa mềm mại mà tôi muốn nắm chặt trong tay nhất trong cuộc đời này, tấm lụa mềm mại đã bảo vệ sự tôn nghiêm yếu ớt trong lòng tôi.

“Phu nhân, chúng tôi xưa nay chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thủ đoạn đê tiện để vào được nhà họ Hạ! Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ cầu mong một cuộc sống bình yên, không cầu vinh hoa, chỉ cần được sống bình thản cả đời là hạnh phúc lớn đối với chúng tôi rồi. Cho dù thế nào những kẻ thấp hèn như chúng tôi nào dám nghĩ sẽ gây chuyện ở nhà họ Hạ. Tất cả những chuyện này hi vọng phu nhân sẽ soi xét…”, khuôn mặt của mẹ đầm đìa nước mắt, tha thiết cầu xin người phụ nữ cao quý kia.

“Thím An, bà thật là ương ngạnh, đến giờ còn muốn bao biện sao? Hừ, bé đã không biết xấu hổ, lớn sẽ chẳng ra gì đâu!”, chúng tôi càng nhịn, bà ta càng lấn tới.

“Phu nhân, xin bà đừng nói vậy! Bà sỉ nhục tôi cũng không sao, nhưng xin bà đừng sỉ nhục mẹ tôi, mẹ tôi không có lỗi gì cả!”, tôi vốn dĩ định nhẫn nhịn, chấp nhận mọi đả kích nhưng cuối cùng vẫn bị dồn ép đến bước đường cùng.

“Còn muốn ngụy biện? Có bản lĩnh quyến rũ Lăng Nhi nhà ta thì phải có dũng khí thừa nhận chứ! Nói cho các người biết, ta sẽ không để cho đứa trẻ trong bụng kia được nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu!”, bà ta ngoảnh mặt ra ngoài cửa, lớn tiếng tuyên bố với mọi người. Cái phong thái ấy quả là cao quý, cái cằm nhọn kiêu ngạo khiến cho người khác phải đau lòng, thế nhưng từ ngữ thốt ra từ cái miệng cao quý ấy lại khiến cho người khác như bị cào xé tim gan.

“Ôi trời, ồn ào chết đi được! Muốn gọi một cuộc điện thoại mà cũng không xong, còn muốn cho người ta sống không hả trời!”, đột nhiên, Hạ Thất Lăng nhảy phắt từ trên ghế sô pha xuống, bực bội cúp máy rồi lạnh lùng cho tay vào túi quần bỏ lên lầu.

“Lăng Nhi, con đừng đi…”, mặc kệ cho mẹ gọi, Hạ Thất Lăng vẫn đi thẳng một mạch lên gác.

Trong tất cả những chuyện này, anh ta dường như là một người ngoài cuộc vậy, bão tố lớn đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

Anh ta chính là anh ta! Anh ta chính là Hạ Thất Lăng! Anh ta chính là một hoàng tử vô tình! Lúc nào cũng chỉ biết đổ hết tội lỗi của mình lên đầu người khác mà không thèm ngó ngàng đến.

“Thím Lan, bà dẫn Thanh Đằng xuống căn phòng dưới tầng hầm, ngày mai bà với chú Minh cùng dẫn nó đến bệnh viện!”, mẹ Hạ Thất Lăng quay đầu lại nói với thím Lan, giọng điệu kiên quyết khiến cho không ai có thể phản bác lại.

Thím Lan nhìn mẹ con tôi, vẻ mặt đan xen bởi sự bối rối và không đành lòng, nhưng cuối cùng thím vẫn gật đầu: “ Vâng…”

“Không, đừng làm vậy…”, người mẹ đáng thương của tôi ôm chặt lấy tôi, khóc không ra tiếng.

Không muốn thì đã sao? Không muốn cũng có thay đổi được điều gì đâu?

Tôi biết, Hạ Thất Lăng là con vàng con bạc mà bà ấy đã dùng máu và nước mắt cả đời mình để đổi lấy. Bà ấy chắc chắn sẽ không để cho ánh hào quang từ cậu con trai vàng ngọc bị chôn vùi dưới tay một người làm nhỏ bé như tôi.

“Mẹ đừng khóc. Con không sao đâu, con trước nay chưa từng biết sợ hãi…”, đột nhiên tôi phát hiện bản thân mình dường như đã trưởng thành, không biết từ lúc nào đã học được cách thẳng thắn đối diện với phong ba bão táp. Tôi đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt mẹ. Nhưng cho dù tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể lau hết dòng nước mắt đau khổ trên khuôn mặt mẹ được…

“Dẫn Thanh Đằng về phòng!”, phu nhân liếc nhìn hai mẹ con tôi, có vẻ như bà ta đã quyết tâm dẫn tôi đến bệnh viện giải quyết. Nếu không bà ấy đã không nhốt tôi vào căn phòng ẩm ướt dưới tầng hầm, nơi chuyên dùng để xử phạt những người giúp việc phạm lỗi trong nhà họ Hạ.

***

“Bà ơi, cảnh sắc bên ngoài đẹp lắm!”, khi