Old school Easter eggs.
Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 7.00/10/394 lượt.

theo những trận gió đáng sợ. Chỉ cần ý chí không đủ kiên quyết sẽ bị cái bóng hung dữ này lôi ngay xuống địa ngục.

“Thím Lan, bà càng ngày càng vô dụng! Tôi không có ở nhà mà bà quản không nổi một người giúp việc!” Một người phụ nữ phong thái cao quý bước vào đại sảnh, ném chiếc túi đỏ tươi lên ghế sô pha và cất giọng đanh thép.

Không sai, người phụ nữ cao quý trước mắt không ai khác chính là phu nhân của người đang nắm mọi quyền hành trong nhà họ Hạ, mẹ của Hạ Thất Lăng.

“Xin lỗi phu nhân! Là do tôi quản lí không chu đáo mới khiến cho nhà họ Hạ bị tổn hại danh dự! Thật xin lỗi bà!”, thím Lan cúi thấp đầu, khom lưng nhận lỗi trước người phu nữ này.

“Vì thế tôi chấp nhận mọi hình phạt của bà!”

“Hừ!”, bà ta quét mắt đến cô thiếu nữ đang quỳ trên đại sảnh, người đó chính là tôi.

Ánh mắt sắc lạnh đẹp như chim phượng hoàng hướng về phía tôi, đôi mắt ấy thậm chí còn đáng sợ gấp nghìn lần so với tia X quang, không cần bất cứ lời nói nào cũng có thể xuyên thấu vào tâm hồn tôi.

Nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, cuối cùng bà ta cũn thu lại ánh mắt của mình, khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh ngồi trên ghế sô pha.

“Văn Văn, hôm nay chơi vui không? Anh cũng thế! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi khu vui chơi nhé…”, Hạ Thất Lăng nằm ngang trên ghê sô pha “ buôn” điện thoại với một cô bạn gái. Tiếng cười phóng đãng của anh ta không ngừng vang lên bên tai tôi, cứ như thể mọi chuyện xảy ra không liên quan gì đến anh ta vậy.

“Lăng Nhi, giờ này là lúc nào mà con còn buôn điện thoại được hả?”, bà ta nhìn về phía Hạ Thất Lăng, để lộ ra một vẻ mặt chán nản và thất vọng, nhưng hơn hết vẫn là sự bao dung.

Lần này bà ấy vội vàng trở về từ Mỹ là vì cậu con trai Hạ Thất Lăng, cậu con trai bảo bối của mình.

Mẹ à, con còn chưa nói xong mà! Mẹ biết là khi con đang nói chuyện ghét nhất là bị người khác làm phiền mà!”, Hạ Thất Lăng ngồi bật dậy, tỏ vẻ tức tối.

“Ai dà, điện thoại cứ để lát nữa nói tiếp, giờ con hãy nói chuyện với mẹ đã!”, nói xong, bà liền giật lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay con trai. Bà ta đưa ánh mắt sắc như dao liếc nhìn tôi, sau đó tiếp tục hỏi cậu con trai quý tử: “Nói cho mẹ nghe, khi con a đầu đê hèn đó quyến rũ con, tại sao con không phản kháng?”

Quyến rũ? Phản kháng? Thật là nực cười! An Thanh Đằng tôi có đê hèn đến đâu cũng không đi quyến rũ đàn ông con trai mà.

Mẹ à, đừng có hỏi nữa, hôm nay con không muốn nói đến những truyện này!”, Hạ Thất Lăng cướp lại điện thoại của mình rồi tiếp tục “buôn”, trên mặt không để lộ chút biểu cảm nào.

Anh ta đã sống một cuộc sống mục ruỗng, vô tình dưới sự cưng chiều của bà ta.

***

Tôi còn nhớ như in cái buổi tối hôm đó, sấm chớp lóe lên trên bầu trời, cơn mưa xối xả xuống mặt đất cứ như thể thượng đế đang nhẫn tâm muốn dìm chết con người trong bể nước.

Đêm khuya, Hạ Thất Lăng đột nhiên tìm đến căn phòng nhỏ của tôi dưới tầng hầm. Anh ta mặc áo ngủ, ôm một cái gối to cứ như một đưá trẻ không có nhà để về vậy, mái tóc màu bạc ướt đầm đìa rủ xuống trên trán, âm thầm phát ra những tia sáng óng ánh khiến cho tôi không thể biết rõ là nước mưa, mồ hôi hay là nước mắt nữa.

Sau khi mở cửa vào phòng, anh ta ngồi khoanh chân ngoan ngoãn trên giường tôi, cứ cúi đầu không chịu nói gì. Một chàng hoàng tử phép thuật ương ngạnh và bá đạo phút chốc trở nên hiền lành và ngoan ngoãn chưa từng có trước mặt tôi.

Điều này quả thực khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc.

“ An Thanh Đằng, tôi nằm mơ thấy cô bỏ chạy…”, đột nhiên Hạ Thất Lăng ngẩng đầu lên, đau buồn nhìn tôi. Nếu tôi không nhầm thì những giọt nước mắt long lanh dưới hàng mi kia chính là nước mắt, những giọt nước mắt đang tuôn rơi.” … Cho dù tôi có gào thét thế nào… cô cũng không chịu quay đầu lại…”

“Hả?”, đôi mắt tôi mở to kinh ngạc nhìn anh ta. Trong khoảnh khắc, tôi cúi đầu bần thần nhìn vào đôi dép lê có hình đầu thỏ của mình: Anh đồng ý cùng em đi đến chân trời góc biển không? Có anh rồi thì giấc mơ trốn chạy của em sẽ thành hiện thực.

“An Thanh Đằng, cô mau qua đây!”, tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Hạ Thất Lăng đột ngột lên tiếng.

“Hơ…”, từ từ định thần lại, tôi phát hiện ra tên tiểu tử ôm gối đang u sầu kia trông thật đáng yêu, nhưng đôi mắt đẹp ấy vẫn ánh lên sự sắc nhọn như thường ngày, chẳng khác gì đôi mắt của một tên thợ săn khát máu.

“Không, không phải đâu…”, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Cô nói đi, năm bảy tuổi sao cô lại phản bội tôi! Tại sao?”, anh ta túm lấy tôi như túm lấy một con búp bê, điên cuồng lắc mạnh vai tôi. Tiếng quát chứa đựng nỗi hận thù ấy khiến trái tim tôi vô cùng đau đớn.

“Hừ, năm đó tôi nói gì với cô chắc cô cũng chưa quên chứ?”, người tôi bị anh ta lắc mạnh rất lâu, cuối cùng anh ta cũng chịu thả tôi ra. Nhưng thần chí vừa hồi phục bình thường thì từ khóe môi anh ta lại lộ ra một nụ cười đầy tà khí.

“Những điều anh ta nói với tôi năm đó… “, khuôn mặt tôi sa sầm xuống như thể vừa bị rơi vào một hố sâu thăm thẳm.

Lời nguyền năm đó của tên ác quỷ như xuyên qua mọi rào cản, cứa sâu vào da thịt tôi, khiến cho tôi đau đớn đến tột cùng.

An Thanh Đằng, dám phản bội tôi ư? Tôi