
ỉa mai, bây giờ cô lại thản nhiên réo cả họ tên của tôi như thế sao…”, tôi nheo nheo mắt nhìn qua lớp kem bám trên mi mắt, khuôn mặt vừa mới chất chứa đầy sự tức tối kia giờ đã lại trở nên dịu dàng, đôi mắt bi thương ngân ngấn nước…
“Tôi…”, xưa nay tôi không hề biết dỗ dành người khác, cho dù có trăm ngàn điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn chỉ biết cúi đầu, âm thầm rơi lệ.
“Cô biết không? An Thanh Đằng trước đây không hề biết nói cám ơn với tôi. Mỗi lần cô ấy đều tóm lấy bàn tay dính đầy kem của tôi rồi liếm sạch từng chút, từng chút một, sau đó chớp chớp mắt mỉm cười với tôi…Hài…nhớ quá cô bé An Thanh Đằng luôn miệng gọi tôi Lạc Lạc rồi núp sau lưng tôi nô đùa…”.
Nhìn thấy bộ dạng của Y Tùng Lạc, nỗi đau trong lòng tôi lại như cồn cào hơn.
Trước đây, Y Tùng Lạc là người như thế nào của tôi, còn tôi, tôi là người như thế nào của anh ấy?
Trước đây có thật tôi cũng hồn nhiên, ngây thơ như vậy không? Tại sao trong con ngươi của tôi hiện giờ lại ảm đạm đến như vậy…
“An Thanh Đằng, cẩn thận đấy!”, Y Tùng Lạc ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào tôi, vẻ mặt đã trở lại lạnh lùng như trước. “Một An Thanh Đằng với kí ức chỉ thuộc về Hạ Thất Lăng….tôi nhất định sẽ hủy hoại cô ta!”
Trong con ngươi màu hổ phách của anh lúc này là hình ảnh của tôi đang há hốc miệng vì sợ hãi.
“Sợ không?”, chưa đợi tôi kịp trả lời, giọng nói lạnh lùng như gió thổi lại vang lên: “Sợ thì ngoan ngoãn nhớ lại tôi đi, nếu không, cứ ở đó chờ tôi đến xóa sổ cô!”
Nói dứt lời, Y Tùng Lạc đeo cặp lên vai, đi thẳng một mạch, không thèm để ý đến việc hình tượng tốt đẹp anh ta vừa xây lên trong lòng tôi đã hoàn toàn sụp đổ…
Thật là đáng ghét, tại sao những tên con trai xuất hiện trong cuộc đời tôi đều là những con ác quỷ? Vừa nãy còn khiến cho tim mình cảm động đến mức hồ đồ, thế mà chỉ chớp mắt đã khiến cho người ta nổi gai ốc.
Chỉ có điều, giờ đây tôi đang vô cùng tò mò về một An Thanh Đằng trong kí ức của Y Tùng Lạc! Hài…
Kể từ sau lần đó, tôi biến mất trước mặt Y Tùng Lạc khá lâu.
Khoảng một tháng sau, tôi lại lên lối thoát hiểm trên ban công tìm anh ta như thường lệ. Vừa leo lên đến nơi, tôi đã thấy anh ta ngồi dựa lưng vào tường, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời cao, điếu thuốc trên tay nghi ngút khói.
“Đã lâu lắm rồi cô không đến chào hỏi tôi”, Y Tùng Lạc không quay đầu lại, đôi mắt vẫn hướng về phía bầu trời cao xanh biếc.
“Tôi……tôi rất sợ! Thế nên kể từ nay, tôi sẽ nỗ lực để tìm lại Lạc Lạc của ngày xưa”, tôi cúi đầu, từ tốn nói.
“Hả?”, nghe thấy tôi nói vậy, cuối cùng anh ta cũng quay đầu lại. “Cô nói gì? Ha ha, An Thanh Đằng bắt đầu hiểu biết hơn rồi đấy…”, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Y Tùng Lạc.
“Nhưng mà…tôi không biết tìm kiếm từ đâu”, tôi nhìn chăm chăm vào Y Tùng Lạc. “Anh có thể giúp tôi được không?”
“Được thôi!”, Y Tùng Lạc thản nhiên trả lời. ‘Nhưng mà cô phải nghe theo sự sai khiến của tôi bất cứ lúc nào! Có làm được không?”
“Vâng!”, tôi đáp, ánh mắt kiên quyết.
“Tốt, thứ bảy tôi sẽ dẫn cô đến một nơi!”
“Nơi nào thế?”
“Một nơi có thể giúp cô tìm lại Lạc Lạc mà cô đã đánh mất”
“Hơ, thật sao? Tôi rất mong đợi đấy! Có lẽ đó phải là một nơi rất kì diệu…”
Thật là vui vì cuối cùng anh ấy cũng không phải là người vô tình, lạnh lùng như mọi người vẫn thường đồn đại. Hoàn toàn không giống như Hạ Thất Lăng, một năm đến tận ba trăm sáu lăm ngày đều vứt tôi vào xó xỉnh nào đó để mà lãng quên.
Vì vậy nên tôi cứ vui mừng nhảy nhót mà đến bên anh ấy lần nữa, vui vẻ tìm lại phần kí ức đã bị chôn sâu bởi thời gian…
Nơi mà Y Tùng Lạc sẽ dẫn tôi đến vào thứ sáu này sẽ là một nơi như thế nào nhỉ? Thật là háo hức quá…Nhưng cũng có chút hoang mang, không biết Lạc lạc mà tôi tìm lại được sẽ như thế nào…đối xử với tôi rất tốt, hay đối xử rất tệ với tôi? Từ trước đến giờ là tôi chờ đợi anh hay vẫn là anh đang chờ đợi tôi?
Tôi nghĩ, cho dù Lạc Lạc mà tôi tìm lại được có ra sao thì cũng vẫn tốt hơn Hạ Thất Lăng.
Dù sao thì Hạ Thất Lăng cũng vẫn là một con quỷ hung hãn, xấu xa nhất trên thế giới này!
Để thứ bảy có thể ra ngoài như đã hẹn, tôi nhờ thím Lan sắp xếp hết những việc cần phải làm vào của thứ sáu vào hai ngày nay, tối đến lại tiếp tục cắt cỏ, lau cửa kính, lau sàn nhà…từng việc từng việc một, mệt nhọc nhưng tôi không hé răng kêu nửa lời. Thỉnh thoảng lúc quỳ xuống sàn lau cửa sổ, tôi lại thò tay ra ngoài để cho ánh mặt trời dịu dàng rắc đầy vào lòng bàn tay.
Những chùm ánh sáng lung linh ấy như đang nhảy nhót, đang nhảy nhót trong lòng bàn tay khiến cho khóe môi tôi bỗng nở nụ cười.
“An Thanh Đằng, thứ bảy cô có hẹn sao?”, đang ngẩn ngơ với những tia sáng tinh nghịch ấy, giọng nói lạnh lùng của Hạ Thất Lăng như đã kéo tôi trở lại hiện thực.
“V..âng”, tôi định thần lại, nhìn thấy anh ta đang nằm trên ghế sô pha nghịch chiếc điện thoại di động của mình.
‘Nếu không sao phải dồn hết công việc vào ngày hôm nay!”, mắt vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại, Hạ Thất Lăng lạnh lùng nói tiếp.
Mặc dù anh ta chưa bao giờ để ý đến sự sống chết của tôi, để mặc cho tôi sự sinh tự diệt, nhưng tất