
. . . Lãnh Địch Thiên. . . ." Nàng mất hồn nheo mắt long lanh lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của hắn, gọi ra tên của hắn.
Lãnh Địch Thiên không có trả lời kêu gọi của nàng, nhưng tâm hồn cũng kích động không ngừng muốn nàng, thời gian giống như ngưng đọng ở bên người hai người, qua thật lâu, hắn cúi đầu khẽ cắn viền tai trắng như tuyết của nàng, lẩm bẩm bật ra một tiếng nói nhỏ mơ hồ không rõ, dường như thở dài, "Bạn Nhi. . . ."
※ ※ ※
Ở ngoài cửa viện Ngô Trúc U Cư, một đứa bé trai đang nấp, vẻ mặt vô cùng buồn bực, chỉ là vẫn cười hì hì, cảm thấy chuyện trước mắt chơi thật vui.
"Không nghĩ tới ý định của Dương Bạn Nhi đó thật là đơn thuần rỗng tuếch, sự việc kia, coi như là hai người đàn ông cũng có thể làm, huống chi ta đã biến hắn thành nữ!"
Tiểu Nha lầm bầm lầu bầu duỗi lưng một cái, ngáp một cái, từ từ đứng dậy tránh ra, dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn hết sức đen tối, lộ ra nhàn nhạt quỷ quyệt.
"Con người thật sự là động vật kỳ quái, nam nhân nữ nhân không phải cùng một loại người sao? Ừ. . . . Sau khi trở về, bảo hắn nói cho ta biết, ta rốt cuộc là nam hay nữ, điểm này rất quan trọng, nếu không mọi người làm sao quan tâm đây? Thật là không rõ ràng lắm. . . ."
Theo bóng dáng từ từ kéo dài, trong giây lát liền biến mất ở góc tường, tự lẩm bẩm của Tiểu Nha cũng theo đó phai đi, hắn ngâm nga điệu hát dân gian, nhẹ nhàng vang vọng ở trong gió lạnh.
Trong đêm bạc, theo bụi bậm bay thấp, lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ để lại một điệu hát dân gian, vui vẻ ngâm nga . . . .
※ ※ ※
Nhớ từ từ, hận từ từ, hận đến lúc thời gian phai tàn; trăng sáng người tựa lầu.
"Bạn Nhi. . . . . ."
Một mặt tường xám lạnh lùng dọc ở trước mắt Lãnh Địch Thiên, lộ ra ánh bạc nhàn nhạt ở dưới ánh trăng, hắn cười khổ, giống như lời của Dương Bạn Nhi ngày đó, cự hắn ở ngoài ngàn dặm.
Hắn tự tay vuốt hoa văn phập phồng trên tường xám, ánh bạc chiếu thành bóng đen phía dưới hắn, giống như bên kia bức tường, có một hình người vô hình giao nhau với lòng bàn tay của hắn.
"Xa thì dễ gặp lại thì khó. Hoa rơi nước chảy xuân đi qua. Bầu trời nhân gian. . . ." Lãnh Địch Thiên nở nụ cười khổ, gọi ra một cái tên ở trong lòng, nói nhỏ: "Ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, chỉ là ngươi đã không nghe được nữa, không nghe được. . . ."
Bạn Nhi.
※ ※ ※
Trong lúc hỗn loạn ngủ mơ, Dương Bạn Nhi tựa hồ nghe thấy có người đang kêu gọi mình, loáng thoáng nàng cảm thấy bên cạnh trống rỗng, mất đi ấm áp dựa vào, thân thể bắt đầu lạnh như băng, nàng kéo chặt chăn gấm trên người, bên tai lại nghe thấy có người đang kêu gọi.
Thanh âm trầm thấp hùng hậu kia nghe giống như Lãnh Địch Thiên, tiếng nói thật rất bi thương, giống như cực độ hoài niệm Dương Bạn Nhi chết đi.
"Ừ. . . ." Nàng mộng ưm một tiếng, hơi nhướng lông mi dài, ngay sau đó lại lâm vào trong mộng đẹp, thầm khiển trách mình suy nghĩ lung tung.
Coi như người trong thiên hạ đều nhớ Dương Bạn Nhi, Lãnh Địch Thiên tuyệt chính là người ngoại lệ, lúc tang lễ cả một nén nhang hắn cũng không thắp cho nàng, sao có thể tưởng niệm nàng?
Đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra. Dương Bạn Nhi quyết định không lãng phí tâm tư nữa. Nàng nghĩ thầm, trong hoan ái, tựa hồ nghe thấy Lãnh Địch Thiên gọi ra hai chữ Bạn Nhi, vậy cũng nhất định là đầu nàng mơ màng, nghe lầm! Tên háo sắc như hắn, thấy sắc mở mắt, nhìn thấy mỹ nữ liền quên đêm nay là đêm nào rồi.
Ô ô. . . Thân thể của nàng thật đau, thật là đau đó!
Sắc ma! Hạ lưu!
Dương Bạn Nhi rơi vào mộng đẹp lần nữa, chỉ là trong buồng tim hơi không thoải mái, buồn buồn, còn có một chút chua sặc ghen tức.
Lãnh Địch Thiên đáng chết. . . . "Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Tất cả cút ra ngoài cho ta! Hôm nay ta không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, càng sẽ không đến Kiến Sơn lâu, Lãnh Địch Thiên chết tiệt! Thật là đau. . . ."
Dương Bạn Nhi tiện tay cầm đồ lên ném ra cửa, hai người Hồng Tình, Lục Ý sợ tới mức dậm chân, nhút nhát núp ở cửa, nhìn tân thiếu phu nhân phát điên.
Nàng dám nói mình là Dương Bạn Nhi ! Đây không phải là gặp quỷ sao? Hồng Tình, Lục Ý núp ở ngoài hai cánh cửa, hai mặt nhìn nhau, trong lòng hơi sợ hãi, nghĩ thiếu phu nhân có phải trúng tà hay không, nếu không sao miệng luôn nói lời điên khùng? Hầu gia thật là đáng thương, cưới một thê tử không bình thường!
"Tiểu Nha! Tiểu Nha! Ngươi mau cút ra đây cho ta! Ta muốn biến về nam nhân, ta không muốn làm thê tử của Lãnh Địch Thiên! Đây là gì chứ!" Dương Bạn Nhi cầm lên một cái bình hoa muốn ném thì lại bị sức nặng của bình hoa làm cho trật chân té, thất bại ngồi dưới đất, mím miệng nhỏ, nước mắt ròng ròng nói: "Nam nhân chết tiệt căn bản không biết làm nữ nhân rất đau! Hắn thế nhưng. . . . Thế nhưng ngược đãi ta như vậy. . . ."
Hồng Tình, Lục Ý vừa nghe liền biết thiếu phu nhân đang nói chuyện trong khuê phòng, hai gương mặt không hẹn mà cùng đỏ lên.
Hồng Tình không cho là đúng nhỏ giọng nói: "Nguyên lai là chuyện phòng the không hợp! Thiếu phu nhân chúng ta không khỏi quá mảnh mai, nghe mấy lão ma ma nói nữ nhi luôn sẽ đau như vậy một lần, khẽ cắn răng, nhịn m