
n, cái gì vì tiền đồ của Cố Mạc Tu … vân vân!”
Mấy thứ đó đối với tôi đã sớm vô dụng!
“Cô cũng khá thông minh, đích xác những điều tôi đến đây để nói cho cô bao gồm những thứ đó, nhưng…” Cô ta cười quỷ dị: “Tôi trả lại cho cô một tin tức tốt. Cô đoán xem nó là cái gì?”
Mặt tôi âm trầm, cười lạnh: “Loại người như cô, sẽ mang đến cho tôi tin tức gì tốt chứ? Tới để nói cho tôi biết, cô đã được thăng chức vì leo lên giường của đạo diễn, đạt được thành tựu gì ưu việt?”
Cô ta cũng không tức giận, vươn ngón trỏ thon dài đặt lên môi, hướng về phía tôi nháy nháy mắt, gằn từng chữ: “Tả Thừa Tịch đã chết!”
Tôi nói: “Cô thật buồn cười, thế nhưng tôi không có cái tính hài hước ấy!”
Xoay người kêu a di: “A di, tiễn khách!”
Cô ta nói: “Tin hay không, cô đi hỏi bạn thân Biện Nghê của cô, cô ta biết rõ nhất!” Tao nhã thong thả bước tới cửa, lại quay đầu nhìn tôi nói: “Cô nói, tin tức này, nếu tôi đưa cho phóng viên, liệu dư luận sẽ có phản ứng gì? Ha ha ha ha… Chị gái à, em sẽ rất nhớ chị! Xin chào.” Nói xong rời đi.
Tôi ngồi trên ghế sa lon, suy nghĩ thật lâu thật lâu.
Càng muốn, thân thể càng lạnh đi.
Khoác áo lên người, chạy vội ra ngoài.
Gọi điện thoại cho Lee, hỏi số di động của Con Vịt.
Lee nói: “Con Vịt đã thay số. Bà đi hỏi Biện Nghê, có lẽ cô ấy sẽ biết.”
Tôi lại gọi điện thoại cho Biện Nghê.
Điện thoại bíp một hồi lâu, cô ấy mới tiếp.
Tôi nói: “Cho tôi số Con Vịt!”
Cô ấy im lặng.
Tôi thúc giục nói: “Biện Nghê, bà có nghe thấy không? Nói cho tôi biết số của Con Vịt!”
Cô ấy khóc.
Thân thể rét lạnh cực độ.
Trên đường cái người đến người đi. Ánh mặt trời trở nên mờ nhạt.
Biện Nghê nói: “Ông ấy đã chết. HIV!”
Tôi cười lạnh: “Đừng tưởng rằng bà là bạn thân của tôi, là có thể đùa kiểu này!”
Cô ấy nói: “Hãy nhớ lại năm năm trước, bà mang đến cho Con Vịt tai nạn gì! Người không có tư cách đề cập đến chuyện này, chính là bà!”
Bỏ điện thoại ra, tôi lâp tức trở nên vô lực.
“Liên Lạc, bà là một con quỷ ích kỷ!”
“Tôi – cả đời này, không bao giờ muốn nhìn thấy bà nữa! Hiểu chưa? Mau đến đấy đi! Chào! Hãy cùng anh trai bà ở trong địa ngục tận thưởng tình yêu tội lỗi đi!”
Vài giây sau, trong điện thoại truyền một tiếng bíp dài.
Tôi đứng trên đường cái, đột nhiên không biết nên đi đâu về đâu.
Xe như nước chảy, náo nhiệt đông đúc.
Không biết nhà ai bật lên ca khúc ấy: “Vì muốn em có một giấc mơ đẹp, hãy để cho tôi tới thủ hộ đêm tối. Một ngày nào đó, tôi muốn trở thành người em yêu nhất…”
Tôi ngồi xổm giữa ngã tư đường đông đúc, cuối cùng bật khóc.
Âm thanh oanh oanh liệt liệt của đàn ghi-ta, vang vọng toàn bộ căn phòng.
Tôi phẫn nộ với chính mình, bao gồm tất cả những thống khổ, bi ai, hối hận…
Khi những cảm xúc tiêu cực theo tiếng đàn ghi-ta chảy ra từ mười đầu ngón tay, khoảng khắc đó
Từ chỗ sâu nhất trong cơ thể tôi dâng lên một niềm vui mừng cùng kích động.
Tôi cảm giác được “bản thân thật sự phong phú.”
“Mình là người giỏi nhất!”
Cảm nhận được “Không có sợ hãi, nơi này chính là — Thiên đường!”
Khi ngón tay bị đứt, máu tươi tuôn trào
Tôi có thể cảm nhận “Mình đã được tha thứ …”
Đối với những chuyện gì được tha thứ, vì sao tôi lại xem trọng cái gọi là “được tha thứ” đến thế?
Mà ngay cả chính tôi cũng không biết …
Đi về nơi không thể đến … Đi!
Tôi đi tìm Lâm Tiểu Nhã.
Cô ta cười nói toạc ra: “Sớm biết cô sẽ đến!” Thong thả bước đến trước mặt tôi, dừng lại, ngón tay thon dài nâng lên cằm tôi: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này càng ngày càng động lòng người! Cảm giác loạn luân thật sự rất kích thích!”
Tôi im lặng.
Cô ta cười ha ha, lập tức cho tôi một bạt tai.
Tôi nghiêng mặt, không lên tiếng.
“Sao thế? Bình thường chẳng phải thích giương nanh múa vuốt sao? Hôm nay sao lại giống như chú cừu con vậy?”
Tôi nói: “Mong cô đừng để lộ ra tin tức này!”
“Tin tức gì?” Cô ta nhíu mày, ra vẻ không biết.
“Cô biết.”
“Cô đang ám chỉ về cái chết của Tả Thừa Tịch? Hay là việc anh ta bị HIV? Hay là, tin tức 6 năm trước anh ta bị đàn ông cưỡng dâm?”
Tôi cắn răng, quỳ xuống: “Tôi xin cô! Đừng nói những tin tức đó cho truyền thông biết!”
“Ồ, cô cũng có ngày hôm nay.”
Cô ta cười lạnh: “Có một điều, cô đáp ứng xong, một chữ tôi cũng không nói ra!”
“Nói!”
“Cô đi chết đi!”
Cô ta quăng một con dao xuống dưới chân tôi.
Tôi nhanh chóng ngẩng đầu.
Không chút do dự cầm nó lên, định đâm vào yết hầu.
Đột nhiên, dao bị người ta cướp đi.
Ngạc nhiên ngẩng đầu.
Cố Mạc Tu một tay kéo tôi vào trong lòng: “Lâm Tiểu Nhã, cô có can đảm thả tin tức này ra không! Cô hãy xem đây là cái gì?” Anh dương dương tự đắc cầm băng ghi hình trong tay: “Cô cùng đạo diễn làm ra chuyện này, quả thật rất phấn khích!”
Mặt Lâm Tiểu Nhã nhất thời xanh đen.
Cố Mạc Tu cười lạnh: “Khi nào nắm chắc hãy làm, đạo lý này cô không biết sao? Chuyện lần này tôi sẽ không so đo. Con đàn bà kia, cô còn phải học nhiều!”
Nói rồi, lôi tôi rời đi.
Một loạt hành động nhanh chóng diễn ra. Chưa đầy 3 phút.
Tôi hỏi anh: “Tại sao anh lại tới đây?”
Anh nói: “Anh về nhà, nhìn thấy danh thiếp Lâm Tiểu Nhã để lại cho em.”
“Anh trai, Con Vịt đã chết!”
“