
hỏi chuối củ và khó nhằn bắt buộc người chơi phải trả lời thật, nó làm cho khoảng cách của những người mới quen sẽ gần hơn đôi chút và mình có thể hỏi bất cứ câu gì mà không sợ bị giận. Hehe. Cái trò này tôi thấy hiệu quả và cũng đã thực nghiệm từ hồi học sinh, nhớ lại thời đấy tự dưng lại thấy huy hoàng quá, chả biết cái gì nó làm cho tôi thê thảm như thế này. Haizz.
- Ừa! Cũng hay ghê ha? – Em đúng là đang bị mắc mưu
- Xời! Trò của anh thì rõ là phải hay rồi – Tôi tỏ vẻ tinh tướng
- Xí! Tinh vi! Mà sao biết được người kia có trả lời thật hay không vậy anh?
- Thì phải thề độc chứ
- Thề sao anh?
Tôi cầm lấy bàn tay trái của em đặt lên bàn tay trái của tôi đang cầm sẵn đồng xu. Bàn tay phải của tôi nhanh chóng úp lại giữ chặt tay em trong sự giật mình và ngỡ ngàng của em.
- Thề vậy nè! Tôi NVH xin thề độc rằng sẽ trả lời thật trong bất cứ câu hỏi nào của trò chơi này. Nếu sai tôi sẽ bị ế vợ
Tôi nhăn nhở nhủ thầm “mình có vợ rồi, ế đâu mà ế, khỏi lo”. Vẫn giữ chặt tay em tôi bảo:
- Thề đi, đến lượt em đó
- Em cũng phải thề hả!
- Ừ nhanh lên. Em mà thua thì phải nói thật chứ
- Thua sao được mà thua. Ừ thì em thề nè. – em dài giọng ra.
- Không “ừ thì...” Phải thề thật đó.
- Ghê gớm ha. Em thề nè: “Tôi Phạm Lê Khả Vân xin thề sẽ trả lời thật trong trò chơi này, nếu sai bạn tôi sẽ ế vợ” – Em cười khúc khích.
- Em chơi xấu nhé! Tôi tức khí ép chặt tay em lại.
- Úi đau đau.. để em thề lại nào: Tôi Phạm Lê Khả Vân xin thề sẽ trả lời thật trong trò chơi này, nếu sai tôi sẽ bị sét oánh chết. – Em nói liền tù tì thật nhanh
- Úi! đâu cần thiết thề độc dữ vậy đâu em – Tôi tròn mắt bỏ tay em ra.
- Thì phải thế mới thật chứ! Ai như anh rõ là dê. Lợi dụng để cầm tay người ta – em xoa xoa tay.
- Thèm vào nhé. Suốt ngày bảo anh dê là sao? Hừm
- Thì chả thế còn gì! – Em dẩu môi lên
- Thôi không cãi với em nữa. Chơi nhé. Hừm.
- OK anh!
Thường thì người ta hay tung đồng xu lên sau đó up lại xem nó hiện mặt nào, nhưng cá nhân tôi thì lại không thích như thế, như thế nó nhanh quá mà lại mất đi tính hồi hộp. Tôi kéo cái bàn kê giữa hai giường lại cho ngang ra. Sau đó tôi và em ngồi song song cạnh nhau, tôi dùng 1 ngón tay giữ đồng xu, tay kia còn lại tôi búng mạnh vào cạnh đồng xu. Đồng xu quanh tít và chạy quanh trên bàn, mắt hai đứa tôi thì dõi theo từng mm di chuyển một. Em nhận mặt trái, tôi mặt phải, nếu hiện mặt trái thì em thắng và được quyền hỏi và tôi thì phải trả lời thật. Tôi chẳng biết tại sao em chọn mặt trái nữa nhưng nó là câu trả lời không chút đắn đo khi tôi hỏi em. Mà thôi quan trọng gì, đồng xu đang quay chậm lại, nó lạch tạch vài tiếng rồi dừng hẳn lại. Mặt TRÁI.
- Hú hú! em đã bảo mà – Em thích chí kêu to.
- Trời ơi! xui quá – Tôi giả vờ ôm đầu thất vọng.
- Giờ em được hỏi anh hả? – em cười tít mắt
- Ừ! Hỏi đi, nhanh lên
- Anh nhớ phải trả lời thật đấy nhé
- Rồi rồi, tất nhiên rồi! nhanh lên còn đến lượt anh.
- Hỏi câu gì vậy ta!
Em cứ lẩm bẩm mấy câu đấy, tôi sốt ruột bao nhiêu thì em lại rề rà bấy nhiêu. Mặc cho tôi sốt ruột em cứ nhăn nhở. Sau cùng em hỏi bừa:
- Anh bao nhiêu cân vậy?
- Ớ! 72 – Phải nói mặt tôi lúc đó là như thế này @@. Khó ngờ tự dưng em lại đi hỏi câu dễ như vậy.
- Trời ơi! Ngu quá à! Phải hỏi câu khó hơn chứ - Em nhăn nhó
- Kệ em! Hớ hớ! Tới lượt anh nhé – Tôi cười khoái chí.
Mặt Phải. Tôi thắng. Hỏi câu gì nhỉ? Tôi nhăn nhở nhìn em đầy ẩn ý. Em có vẻ chột dạ khi thấy ánh mắt ma mãnh đầy lưu manh của tôi. Em hé hé mắt nhìn tôi dịu dàng nhỏ nhẹ như con miu con đầy cầu khẩn:
- Anh hỏi gì đi chứ
- Hì hì! Vội gì! Để anh nghĩ cái đã nào
- Èo ôi! Nhanh lên để còn chơi tiếp chứ
- Ừ được! Chu kỳ của em là bao nhiêu? – Tôi cười há há
Em đỏ bừng mặt, rồi lại tái mét. Sau đó em nhìn tôi đầy hậm hực:
- Á! Anh chơi xấu! Không chơi với anh nữa
- Ơ kìa! Đã thề rồi cơ mà! hỏi gì thì hỏi chứ - Tôi vẫn cười ngoác cả miệng.
- 29 – Em cáu tiết trả lời cụt lủn.
Tôi cười hề hề đầy khoái chí. Em giành ngay lấy đồng xu tự mình dùng một tay gieo xuống bàn. Đến khi đồng xu chạy chậm lại thì em vừa thổi phù phù vừa chắp tay cầu khẩn miệng lẩm bẩm “mặt trái, mặt trái”.
Mặt trái. Em khoái chí nhìn tôi. Rồi có vẻ như vắt óc suy nghĩ, còn tôi thì trong lòng tim đập loạn lên vì không biết em sẽ hỏi gì nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười hề hề.
- Em hỏi đi chứ. hê hê!
- Được rồi. Chờ đấy – Em cau mắt lại rùi suy nghĩ – A ra rồi – Em hét lên
- Ờ thế thì hỏi đi – Tôi hơi chột dạ.
- Anh ngủ với bao nhiêu người rồi?
Tôi á khẩu còn em chống hai tay lên bàn ôm má, mắt chớp chớp nhìn tôi ra vẻ ngây thơ nhưng đầy nguy hiểm.
- Anh trả lời nhanh đi chứ nhỉ?!
Chết tiệt. Nếu tôi trả lời là chưa có ai thì em biết ngay là tôi xạo và khéo pd mất, còn nếu trả lời thật hết thì....
- Trên 200 em ạ, anh không nhớ con số chính xác – Tôi dõng dạc
- Này, anh không được chơi đểu nhé – Em giật mình ngồi thẳng dậy.
- Ai đểu! anh nói thật mà. Hồi bé thì ngủ với mẹ, với chị, với dì, lúc lớn thì ngủ với bạn này. Có lần lớp anh tổ chức cắm trại anh còn ngủ chung với gần 60 người cơ, nhớ