
i, những người này nhất định sẽ tìm nàng chọc ghẹo, còn không bằng trực tiếp dọa bọn họ, miễn cho họ tiếp tục lôi nàng ra tiêu khiển.
Quả nhiên, đề tài vòng vo, thiếu tướng ngồi bên cạnh Bùi Cửu tựa hồ quan hệ cùng Bùi Cửu rất tốt, tán gẫu thật vui, ăn uống linh đình.
Lão Hổ mang theo ba vị “tuyệt sắc mỹ nhân” đi đến, cười cười với Bùi lão tướng quân, “Tướng quân, người tới.”
Nguyên bản yến hội náo nhiệt, nhất thời yên tĩnh. Bạch Chỉ thấy các thiếu tướng đều nhìn chăm chú ba người bọn họ, không khỏi cười lạnh, đàn ông quả nhiên là đồ háo sắc. Nàng chuyển ánh mắt hướng Bùi Cửu, “hoa hoa công tử” ở trong mắt mọi người ngược lại ngậm rượu trong miệng, chưa phát hiện.
Khi cô gái áo vàng thấy bóng dáng quen thuộc, nhìn về hướng Bạch Chỉ, nhất thời ngẩn người. Bạch Chỉ mỉm cười với nàng, nhìn không ra là cảnh cáo hay là mỉm cười gần gũi.
Nàng ta rốt cuộc là địch hay bạn?
Bùi lão tướng quân bỗng nhiên nói với Mộ Đồ Tô: “Đồ Tô, có hứng thú hay không?”
Mộ Đồ Tô nhìn ba cô gái. Điều này đối với Hoa Đào mà nói, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nàng nháy mắt vài lần với Mộ Đồ Tô, nhưng ở trong mắt Mộ Đồ Tô, đây không phải liếc mắt đưa tình, mà là ánh mắt nàng ta không thoải mái, trực tiếp bỏ qua nàng ta. Tại một khắc kia, Hoa Đào, tâm đều nát.
Lại nhìn hai vị khác, cũng không thể lọt vào mắt, hắn nói với Bùi lão tướng quân: “Không có hứng thú.”
Dường như cũng ở trong dự kiến của Bùi lão tướng quân, đạm cười, hỏi một đám theo quan giai lớn nhỏ…
Bạch Chỉ nhìn thấy bộ dáng những người đàn ông này nóng lòng muốn thử, có chút buồn nôn. Lại nhìn cô gái áo vàng, nàng ta đã bình phục giật mình, nhìn Bạch Chỉ lộ ra thái độ nàng ta chưa từng có.
Sợ hãi… Bạch Chỉ động động vào Bùi Cửu miệng đang ngậm rượu, “Uống ít rượu một chút .”
Bùi Cửu quay đầu mê mang nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ dài mặt nói: “Đêm nay ngươi nói sẽ bảo vệ ta.”
Bùi Cửu bỗng nhiên tựa bả đầu vào trên vai Bạch Chỉ, hơi thở ngập mùi rượu, say khướt nói: “Ừm, gian phu có trách nhiệm bảo vệ dâm phụ. Dâm – phụ…” Hắn kéo dài âm, nỉ non , không biết là nói với Bạch Chỉ, hay là lầm bầm lầu bầu, “Ta sống thật vất vả, ta…” Bạch Chỉ dự cảm lời nói kế tiếp, là lời nói chôn dấu trong lòng hắn, sẽ là sau khi say rượu phun lời nói thực, nàng lấy tay che miệng hắn, ngăn lại hắn tiếp tục vạch trần bản thân.
Lúc này đang trên dạ yến, nếu như để người khác nghe thấy cũng không tốt.
“Ô ô…” Bùi Cửu ý đồ giãy dụa.
Bạch Chỉ trấn an đầu của hắn, vuốt nhẹ mái tóc hắn vẫn luôn thúc phát chỉnh tề, “Ngoan, buổi tối nói.” Bùi Cửu trừng đôi mắt đầy tơ máu lẳng lặng nhìn Bạch Chỉ. Hai người nhìn nhau được một lúc, cho đến khi nghe thấy thanh âm của Mộ Đồ Tô.
“Bỗng nhiên cảm thấy chán nản, Bùi tướng quân, ta thu hồi câu nói vừa rồi, muốn tìm một cô nàng chơi với ta.”
Bạch Chỉ ngẩn ra, thoáng quay đầu, lại thấy Mộ Đồ Tô đang băn khoăn giữa ba cô gái.
“Ha ha, hiếm khi! Được, cho ngươi chọn trước.” Bùi lão tướng quân dường như rất hứng thú, một bộ xem kịch vui. Mộ Đồ Tô đối với phụ nữ vẫn không có hứng thú, hôm nay sao lại nhắc đến ? Chớ không phải là ba cô gái này có chỗ hơn người? Hắn quét mắt vài lần, vẫn chưa cảm thấy hơn người chỗ nào, ngược lại cảm thấy Bạch Chỉ đẹp kinh người.
Những người khác nguyên bản có thái độ nóng lòng muốn thử, bởi vì những lời này của Mộ Đồ Tô, đều hướng ánh mắt tò mò về phía Mộ Đồ Tô, dường như đây là một kỳ quan, đáng giá buông tha cho việc quan sát mỹ nữ. Danh tiếng lớn nhất của Mộ Đồ Tô cơ bản có ba: tuấn mỹ phi phàm, không thích nữ sắc, hiền hòa hiếu thuận. Từng cao giọng từ chối phụ thân hắn thu xếp thiếp thị cho hắn, hắn chủ trương, trọn đời trọn kiếp một đôi.
Ai sẽ nghĩ đến, đêm nay hắn muốn phá giới? Cùng đàn bà trải qua đêm xuân?
“Tô Tô, hắn sao thế?” Bùi Cửu mặc dù có vẻ say rượu, nhưng hắn vẫn có một phần thanh tỉnh.
Ít nhất hắn nhìn ra Mộ Đồ Tô khác thường. Đúng vậy, Mộ Đồ Tô hôm nay thật sự không giống.
Hoa Đào hưng phấn nhất, căng thẳng lại chờ mong nhìn Mộ Đồ Tô, ánh mắt sáng quắc. Mộ Đồ Tô lại làm cho nàng ta thất vọng, không liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chăm chú vào cô gái áo xanh, “Cô, đêm nay theo giúp ta.”
Không chỉ cô gái áo xanh kinh ngạc, hai người còn lại cũng kinh ngạc. Cô gái áo xanh so với Hoa Đào, thiếu một phần quyến rũ, lại không xinh đẹp như cô gái áo vàng. Nàng ta chỉ có một đôi mắt to sợ hãi, cùng một khuôn mặt thanh tú tái nhợt.
“Đi qua.” Bùi lão tướng quân mỉm cười nhìn cô gái áo xanh.
Cô gái áo xanh cắn môi, đi đến bên cạnh Mộ Đồ Tô ngồi xuống. Từ đầu đến cuối nàng ta cũng không dám nhìn Mộ Đồ Tô liếc mắt một cái, mà Mộ Đồ Tô cũng không liếc nhìn nàng ta một cái. Cô gái áo xanh không nhìn Mộ Đồ Tô còn có thể giải thích được, nhưng Mộ Đồ Tô chọn người ta, lại không nhìn người ta, thực có chỗ không thể nào nói nổi.
Cô gái áo vàng bị bộ hạ của Bùi Thất chọn đi. Hoa Đào bị một bộ hạ khác chọn đi. Hai vị mỹ nữ vừa ngồi xuống, đàn ông đã áp sát vào như thuốc cao bôi trên da chó, cùng đôi của Mộ Đồ Tô hình thành đối lập rõ ràng.
Mộ Đồ Tô chỉ hỏi: “Tên?”
“Ngọc Linh.”
Bạch Chỉ nhất thờ