
hư vậy, làm cho Bùi Cửu tắt hỏa. Hắn cực kỳ khó chịu sải bước vào cửa, ngồi xuống, mạnh mẽ uống một ngụm trà, “Dâm-phụ, cô xuất phát từ mục đích gì mà nói những lời này? Ta cùng cô hôm nay mới quen biết, vì sao cha mẹ cô một mực chắc chắn chúng ta đã sớm tư định chung thân ? Ta thật sự hết đường chối cãi.”
“Mục đích sao? Mục đích chính là muốn chàng cưới ta . Dâm- phụ ấy mà, thấy tuấn tú tiểu hỏa nhi, đã muốn ăn.” Bạch Chỉ chế nhạo nói, cúi đầu rót một ly trà cho hắn, không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cửu loát cái hồng thấu.
“Ta… ta mới không cưới dâm-phụ như cô đâu.” Làm Bạch Chỉ đem trà rót đầy, hắn lập tức đoạt cái cốc, mãnh liệt uống, không hề có phẩm trà tao nhã, thô lỗ như uống rượu.
Bạch Chỉ cười không nói, linh hoạt bảo: “Thật sự là đáng tiếc .” Nàng mắt quang lưu chuyển, hỏi: “Cha ta nói như thế nào?”
“Ta không cưới cô, ông ấy có thể làm gì ta?”
Quả nhiên. Trái tim Bạch Chỉ cũng buông lỏng .
Lúc này, Hùng Phong đi vào, thấy Bạch Chỉ, câu nói đầu tiên liền hỏi: “Ai nha nha, thật sự là làm ta cao hứng hỏng rồi, thì ra Chỉ Nhi thích A Cửu nhiều năm như vậy!”
“Lão già, đủ rồi đó!” Bùi Cửu như bị dẫm phải đuôi, kêu ngao ngao.
“A Cửu, giống đàn bà như vậy làm gì, Bạch đại nhân nói với ta, Chỉ Nhi vì chờ ngươi, từ chối bao nhiêu hôn sự? Đáng thương Chỉ Nhi một mảnh tâm ý, ngươi liền đi theo nàng đi.”
“Ta căn bản không biết nàng.”
Bạch Chỉ nghẹn không cười, nhìn bộ dáng Bùi Cửu sắp bị bức điên, thật là một chuyện vui. Nàng vội vàng vì hắn hoà giải, “Sư phụ, Cửu lang quả thật không biết ta.”
Hùng Phong sửng sốt, “A? Đây là sự thật? Vậy Chỉ Nhi sao lại thích A Cửu nhanh như vậy?”
Nàng không thể nói Bùi Cửu là vị hôn phu kiếp trước của nàng chứ?
Nàng đành phải qua loa tắc trách, “Lời này nói ra thì dài.”
“Vậy ngươi từ từ nói là được.” Hùng Phong lóe sáng lóe sáng ánh mắt, thoạt nhìn cực kì hứng thú.
“…” Bạch Chỉ kiên trì, “Nghe đồn Bùi Cửu công tử bộ dạng tuấn lãng, xinh đẹp nhất trong chín người con của Bùi tướng quân. Cửu lang cũng nói, ta là dâm- phụ, hiển nhiên thích mĩ nam nhất.”
Bùi Cửu hèn mọn, “Vậy cô có nghe nói ta lưu luyến phố hoa, phong lưu thành tính, coi đàn bà như đồ chơi? mê muội mất cả ý chí.”
“Ta đây thật muốn bị Cửu lang chơi một chút a.” Bạch Chỉ che miệng cười.
Bùi Cửu nghẹn đỏ mặt, không đáp lại được nàng. Hắn gặp nhiều cô gái, chưa bao giờ gặp cô gái không biết xấu hổ như thế!
Bạch Chỉ cũng không biết vì sao, muốn chứng thực lời đồn một chút. Nhưng Bùi Cửu chứa nhiều biểu hiện, làm sao giống lãng tử lưu luyến bụi hoa? Rõ ràng là tiểu tử ngốc cái gì cũng không biết.
Hùng Phong cười nói, “Chỉ Nhi, có xấu hổ hay không xấu hổ? Đừng đùa A Cửu , hắn vẫn là tiểu hỏa nhi đơn thuần chưa khai bao đấy.”
“Lão già chết tiệt!” Bùi Cửu cảm thấy việc này dường như thật mất mặt, “Tin hay không ta nói cho toàn bộ người trong thiên hạ, ông ôm đùi của ta, cầu ta làm đồ đệ ông?”
Bạch Chỉ kinh hỉ, “Sư phụ, phương thức ông thu đồ đệ đều là một chiêu số sao?”
Bạch Chỉ cùng Bùi Cửu nhìn nhau liếc mắt một cái, Bùi Cửu kỳ quái quay đầu nhìn nàng. Tuy rằng nàng không hiểu vì sao nghe đồn cùng sự thật không giống, nhưng đã chứng thực hắn là một nam tử đơn thuần, không thể lại đùa giỡn trai nhà lành.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Sư đệ, vừa rồi sư tỷ có chỗ thất lễ, mong sư đệ lượng giải. Về phần cha ta bức hôn, sư đệ chỉ cần thề sống chết không theo, cha ta không làm gì được ngươi .”
Bạch Chỉ trước sau tương phản, làm cho Bùi Cửu có chút không thích ứng, hắn khô cằn trả lời một câu, “Ồ.”
“Đương nhiên, cưới ta, ta cũng rất thích ý.”
“…”
Hùng Phong lần này đến đây là muốn đi biên phòng cùng hội họp với tướng lãnh của ông, cùng nhau tiến về Nam Chiếu. Về phần Bùi Cửu, theo như lời ông nói, nhớ ca ca , cho nên đi theo nhìn xem. Nhận thức của Bạch Chỉ đối với Tô thành rất hạn hẹp, chỉ là chỗ hẻo lánh, ít người lui tới, gần Nam Chiếu.
Kỳ thực còn thông với biên phòng trọng địa. Đây cũng là chuyện Hùng Phong tới đây, nói cho nàng, nàng mới biết.
Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ở Tô thành ngủ lại một đêm, nhưng Hùng Phong từ chối , khiêng đi một bao lương khô liền lên đường. Bạch Chỉ lúc này mới hiểu rõ, tiện đường thăm nàng là giả, lấy đồ ăn mới là thật. Nàng nhìn bản thân, dễ lừa như vậy sao?
Bạch Chỉ vẫn không tiễn xa, đưa đến cửa thành, nhìn bọn họ rời đi, liền cho xa phu lái xe trở về.
Một đường ngồi chung xe ngựa đi cùng Hùng Phong Bùi Cửu, Thanh Hà khanh khách ngây ngô cười không ngừng.
Bạch Chỉ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Thanh Hà đáp: “Người trong lòng của tiểu thư thật là thú vị, dọc theo đường đi luôn nhìn lén tiểu thư, lại không dám nhìn quá lâu, nhìn một chút trốn một chút, nghẹn chết em.” Nàng không nhịn được lại nở nụ cười.
Bạch Chỉ ngẩn người, thật sự có chuyện này? Nàng khong hề chú ý, dọc theo đường đi nàng đều ngắm phong cảnh bên ngoài.
“Tiểu thư, khi nào cô gia tới cầu hôn? Là sau trận đánh này sao?”
“Cô gia? Cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi, ai cũng gọi là cô gia!”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thanh Hà tò mò hỏi.
Bạch Chỉ suy nghĩ một lát, cảm thấy Bùi Cửu quả thật thú vị, nế