Bạch Nhật Sam Y Tận

Bạch Nhật Sam Y Tận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323714

Bình chọn: 7.5.00/10/371 lượt.

iếm, đâm trúng vai nàng, máu nóng cuồn cuộn, cứ thế chảy ra. Nhất thời sắc mặt Bạch Chỉ tái nhợt, nhưng trên mặt lại có sự kiên định chân thật đáng tin cậy.

Muốn giết Mộ Đồ Tô, phải bước qua xác nàng.

Bởi vì Bạch Chỉ bị thương, bọn lính ngược lại lộ ra hoảng sợ, ào ào lui về phía sau, cho rằng Bạch Chỉ là một nhân vật nguy hiểm. Lúc này Bạch Chỉ mới nhớ trước khi đi Cung Dạ Yến phân phó cho bọn họ, đừng thương đến người vô tội!

Hắn ám chỉ người vô tội, là nàng? Bỗng nhiên Bạch Chỉ rút ra con dao nhỏ bên hông Mộ Đồ Tô, chỉ vào cổ, “Nếu các ngươi còn dám động một chút, ta sẽ tự vẫn tại nơi này.”

Bạch Chỉ nhìn thấy mặt bọn lính đều trắng bệch. Xem ra nàng đoán đúng rồi. Mặc dù nàng không biết vì sao Cung Dạ Yến phải nói lời nói “thả hổ về rừng”, nhưng giờ phút này nàng phải lợi dụng điểm ấy. Bạch Chỉ lôi kéo Mộ Đồ Tô, “Lấy ta làm con tin, áp chế bọn họ.”

Mộ Đồ Tô ngẩn ra.

Bạch Chỉ kiên định nhìn hắn.

Hai tay Mộ Đồ Tô nắm chặt, nhắm lại hai mắt, rút con dao nhỏ trong tay Bạch Chỉ, đặt lên cổ nàng ổ. Bọn lính thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, một tên lính cầm đầu xoay người rời đi, tin tưởng là hắn đi tìm Cung Dạ Yến giải quyết vấn đề.

Nhưng Cung Dạ Yến vẫn chưa đến, binh lính tiến lên phía trước nói với Mộ Đồ Tô: “Điện hạ nói, cho dù ngươi ra khỏi quân doanh chúng ta, ngươi cũng không đi được. Chung quanh là sa mạc, căn bản không tìm thấy phương hướng. Nếu như ngươi khư khư cố chấp, điện hạ sẽ để ngươi rời đi. Đến lúc đó không ai nhặt xác cho ngươi, phơi thây hoang dã, cũng đừng trách điện hạ của chúng ta không có tình người.”

Mộ Đồ Tô cười lạnh. Bạch Chỉ lại nói: “Hãy chuẩn bị tốt lạc đà cùng lương khô. Thay chúng ta cảm tạ điện hạ.”

Mộ Đồ Tô cả kinh, “Chỉ Nhi, nàng không cần đi cùng ta.”

“Tướng quân, ngươi đã đến tận đây, chẳng phải tới cứu ta sao? Ta đã ở bên cạnh ngươi, có lý nào ngươi lại bỏ mặc ta không để ý?” Từng chữ từng chữ Bạch Chỉ nói sắc như dao, không có chút khiếp đảm nào của nữ tử. Mộ Đồ Tô yên lặng nhìn khuôn mặt nhu nhược của Bạch Chỉ. Nhất thời cảm thán, thân mình mảnh mai như vậy sao có thể kiên định như thế? Nguyện cùng hắn đồng sinh cộng tử? Hắn biết nàng đã thay lòng, không ngờ nàng lại cùng chết với hắn.

Mộ Đồ Tô đạm cười, “Bùi Cửu là người đàn ông tốt, chúc nàng cùng hắn hạnh phúc vĩnh cửu.”

Bạch Chỉ còn chưa kịp hoàn hồn, Mộ Đồ Tô đã bổ một chưởng hướng nàng. Có lẽ Mộ Đồ Tô sẽ không quên cái liếc mắt cuối cùng của Bạch Chỉ, kinh ngạc… Trong mắt kinh ngạc xen lẫn rất nhiều tình cảm, hắn nhìn nhưng không hiểu rõ, cũng không muốn hiểu rõ.

Hắn yêu nàng, cũng không nhẫn tâm để nàng chịu chết một chỗ cùng hắn. Nếu trong lòng nàng đã không có hắn, mà người kia trong lòng nàng sẽ cho nàng một cuộc sống an ổn, hắn không có quyền lợi cướp đoạt. Hắn biết rõ cưới Nam Chiếu tiểu công chúa sẽ làm nàng tổn thương, lại vẫn làm như vậy. Bởi vì từ nhỏ phụ vương không ngừng nói cho hắn, hắn sinh ra để trợ giúp tam hoàng tử. Vì tam hoàng tử mà sống, vì tam hoàng tử mà chết, liều lĩnh. Hắn làm theo lời thề trước đây, nhất định phải phụ nàng.

Như thế cũng tốt.

Nàng yêu một người đàn ông khác, cùng hắn không quan hệ. Nàng sẽ không vì hắn rời đi mà khổ sở. Thế giới của nàng, cũng không có dấu vết của hắn, như thế, cũng tốt.

Bạch Chỉ mềm nhũn ngã vào trong lòng Mộ Đồ Tô, Mộ Đồ Tô đem nàng dè dặt cẩn trọng đặt trên mặt đất, dặn binh lính, “Nhớ bôi thuốc vết thương trên đùi cho nàng.” Mộ Đồ Tô nhìn cũng không thèm nhìn Bạch Chỉ liếc mắt một cái, đi ra doanh trướng.

Cung Dạ Yến đứng bên cửa sổ doanh trướng, nhìn Mộ Đồ Tô dắt một con lạc đà rời đi. Khóe miệng hắn nở rộ nụ cười giống như một đóa hoa yêu dị, kinh diễm nhưng rét lạnh. Tất cả như hắn đoán, bước phát triển tiếp theo, hắn đột nhiên cực độ chờ mong.

Nếu như hắn chết, ai là người thống khổ? Nếu như hắn không chết, ai là người thống khổ? Nhìn khuôn mặt người ta thống khổ vặn vẹo, bỗng nhiên Cung Dạ Yến sinh ra một loại khoái cảm trả thù. Đều nếm thử đi, cái loại cảm giác so với đau lòng càng đau lòng! Hắn cười xoay người, nhìn gương mặt ngủ say trên giường. Nàng đang cau mày, giữa mi mày có nỗi ưu sầu không thể đánh tan, Cung Dạ Yến lấy tay vuốt lên nếp nhăn trên trán nàng, đôi mắt đau lòng mà lại thần thương, “A Sinh, nàng làm cho ta thống khổ cả đời, mà ta cũng không nỡ làm tổn thương nàng nửa phần. Trên đời sao có thể có co gái đáng giận như nàng?” Hắn biết rõ sở dĩ cô gái này đồng ý hòa hảo cùng hắn, không phải vì hứa hẹn với Cung Thân Vương, nàng là người không bao giờ coi trọng lời hứa! Nàng vì không muốn để hai quốc giao phong chính diện, tạo thành thế chân vạc giữa ba nước, khống chế cân bằng, ủng hộ tam hoàng tử trí mới vẹn toàn. Sao hắn có thể không biết? Nhưng hắn vì có được nàng, trợ trụ vi ngược? Hắn thực không phải một thái tử đủ tư cách!

Nam Chiếu đại công chúa xoay mình, chăn trượt, bả vai lộ ra, cổ loang lổ dấu hôn, có thể thấy được mới vừa rồi hoan ái kịch liệt. Cung Dạ Yến nhìn dấu hôn này, tâm tình cực tốt, si ngốc nở nụ cười. Hắn cởi bỏ áo ngoài, chui vào chăn…

“Ừm…”

“Thoải mái không?”

“Cung Dạ Yến! Đừng được nước lấn


Disneyland 1972 Love the old s