
phải thiếp.”
Bạch Chỉ sửng sốt. Nàng vạn vạn không ngờ đến, Mộ Đồ Tô đối với Bạch Thược tình thâm như thế. Chẳng lẽ, không phải bộ dạng Bạch Thược bảy phần giống Nam Chiếu công chúa, mà là bộ dạng Nam Chiếu công chúa bảy phần giống Bạch Thược? Bởi vì nàng gây chuyện, Mộ Đồ Tô không cưới được Bạch Thược, tâm sinh tiếc nuối mới cưới Nam Chiếu công chúa? Bạch Chỉ theo logic của bản thân, càng nghĩ càng hoảng sợ.
“Bạch cô nương, cô làm sao vậy?” Mộ Đồ Tô thấy sắc mặt Bạch Chỉ bỗng nhiên trắng bệch, có chút lo lắng.
Bạch Chỉ cười cười, xấu hổ nói: “Thật không nghĩ tới thế tử có lòng như thế, ta đây là vui mừng . Thê hay thiếp, kỳ thực đều không sao, chỉ cần yêu làđược.” Nàng thật sự hối hận, lúc trước không thức thời làm chi, chia rẽ một đôi ân ái “nam nữ si tình” này, thật sự rất tội lỗi.
Mộ Đồ Tô cười nhưng không nói.
Tiễn bước Mộ Đồ Tô, tâm tình Bạch Chỉ miễn bàn sảng khoái thế nào. Việc cầu hôn này, đã được tám chín phần, nàng cũng coi như làm một chuyện tốt, từ nay về sau Bạch Thược sẽ không thành uy hiếp của nàng, giải quyết xong mối lo trong lòng. Mà sau khi Mộ Đồ Tô cưới Bạch Thược, cùng nàng cũng không liên quan gì, từng đạo kiếp số cũng sẽ tại đây đánh xuống một dấu chấm tròn.
Cơm trưa, Thanh Hà bưng đồ ăn tới, khẩu vị Bạch Chỉ cực tốt, ăn hai chén cơm lớn, Thanh Hà gắt giọng: “Ai nha, thế tử vừa tới, chỉ cùng tiểu thư nói vài câu, tâm tình tiểu thư đã tốt như vậy, thật đúng là ai buộc chuông thì người đó đi cởi chuông.”
Bạch Chỉ ăn xong cơm trưa, lấy chén nước súc miệng, tùy ý nói: “Hắn giải khai một bế tắc trong lòng ta.”
Thanh Hà nghe không hiểu, bèn gán cho tiểu thư nhà mình đang khát khao cuộc sống tốt đẹp phú quý về sau.
Tâm tình tốt, người này tất nhiên thích đi lại. Bạch Chỉ biết Mộ Đồ Tô sắp sửa cầu hôn vớiBạch Thược, không quan hệ đến nàng, nàng liền không cần trốn tránh ở Lâm Thủy Hiên. Ngẫu nhiên gặp gỡ một lần, cũng không làm biến đổi điều gì.
Bạch Chỉ vô tình đi đến biệt viện, thấy Bạch Thược đang cùng vương phi ngồi trong đình. Bạch Chỉ nghĩ, nàng có nên đi qua ân cần thăm hỏi một phen hay không? Về tình về lý, đây là việc phải làm. Bạch Chỉ đi tới, vào trong đình, hạ thấp người nói: “Vương phi, bái kiến.”
Hôm nay vương phi tâm tình tốt, đã nhiều ngày qua, chỉ luôn nói nửa vời, trên mặt lộ ra vẻ đoan trang tài chí. Bây giờ, mặt bàmang tươi cười, khóe mắt híp lại, nhìn như rất vui mừng.
“Bạch gia đại cô nương đến, nào, ngồi đi.”
Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bọn họ. Cung Thân Vương phi hỏi Bạch Chỉ, “Bạch gia đại cô nương và nhị cô nương cùng tuổi?”
“Vâng.” Bạch Chỉ trả lời.
Cung Thân Vương phi nắm cánh tay Bạch Thược, an ủi nói: “Bản cung luôn có chút uể oải, năm vừa rồi thế tử hai mươi, bên cạnhkhông có một người phụ nữ, cho dù có một nha đầu thông phòng cũng tốt. Lần này đến Tô thành, xem như đến đúng nơi, không nghĩ tới thế tử rốt cục muốn một cô gái bên người.” Ánh mắt Cung Thân Vương phi sáng ngời nhìn Bạch Thược, trong mắt tràn ngập niềm vui. Bạch Thược ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng ý cười, đúng làthiếu nữ ngượng ngùng.
“Nhị cô nương, mặc dù vào vương phủ ta làm thiếp, nhưng thế tử chưa cưới vợ, cô vẫnlà lớn nhất.”
“Vâng.” Bạch Thược chỉ sợ muốn dúi đầu vào phía dưới cái bàn.
Hai người này quan hệ khá tốt, thêm vào “lòng thành” của Mộ Đồ Tô, cửa hôn nhân này, coi như đã định.
Cung Thân Vương phi quay lại nhìn Bạch Chỉ, lời nói thấm thía: “Con cái có thứ tự, theo đạo lý là đại cô nương lập gia đình trước, nhưng nhị cô nương được thế tử nhìn trúng, bản cung biết cô chịu ủy khuất , qua mấy ngày, bản cung trở về kinh, xem xét người tốt cho đại cô nương.”
“Đa tạ vương phi quan tâm.” Bạch Chỉ lễ phép cảm tạ, giương mắt thấy Bạch Thược đắc ý tươi cười, tâm tình Bạch Chỉ cực kì bình thản. Cứ việc đắc ý đi, không phải mong muốn của bản thân, dù là đồ tốt, ở trong mắt nàng cũng chỉ là nhất thời, khinh thường liếc mắt một cái.
Ba người nói nói cười cười ở trong đình uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện nhà, cho đến khi một gã sai vặt chạy tới, nói với vương phi: “Vương phi, thế tử đã đặt sính lễ, mệnh tiểu nhân mời vương phi đi qua.”
“Thằngbé này, khẩn cấp như vậy.” Vương phi cười giận dữ, Bạch Chỉ cùng Bạch Thược lần này vô cùng ăn ý, cười cười.
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh. Mộ Đồ Tô như trước mặc trường bào đen tuyền tóc thúc lên cao, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thoạt nhìn tinh thần sáng lạn. Trong đại sảnh đặt hai cái thùng, mặc dù đóng lại, Bạch Chỉ cũng biết, sính lễ không thiếu. Ngắn ngủn nửa ngày, đã ở trong phạm vi không phải thế lực của mình lấy đến nhiều sính lễ như vậy, Bạch Chỉ không muốn tán thưởng cũng không được . Tương lai hắn quả nhiên là đại tướng quân bất bại thống lĩnh ba quân.
Bạch Uyên thoạt nhìn cực kì cao hứng, tiếp đón Bạch Chỉ, “Chỉ Nhi, thế tử thật là có lòng.”
Bạch Chỉ mỉm cười đáp lại, “Có thể cùng thế tử kết làm thông gia, là phúc phận của Bạch gia.” Làm trưởng bối, nàng nên nói như vậy .
Mộ Đồ Tô đi về phía Bạch Chỉ, nắm lấy tay nàng, con mắt hắn sáng ngời, ánh mắt giống như Bạch Chỉ đã từng quen biết . Là ánh mắt hắn nhìn Nam