Bạch Nhật Sam Y Tận

Bạch Nhật Sam Y Tận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323405

Bình chọn: 8.5.00/10/340 lượt.

nghe Thanh Hà nói . Từ khi vương phi cùng thế tử vào ở trong Bạch phủ, Bạch Chỉ hông bao giờ ra khỏi Lâm Thủy Hiên. Bái kiến Vương phi diễn ra nửa tháng một lần, mấy ngày rồi, Bạch Chỉ không thấy Mộ Đồ Tô, cũng không biết rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.

Sự thật xác minh lời nói mà Thanh Hà thường xuyên bắt tại bên miệng, hoàng đế chưa vội thái giám đã vội. Nàng thực sự là tên thái giám đáng buồn kia, sắp vỗ ngực liên tục, muốn dắt Mộ Đồ Tô đi hạ sính cầu hôn.

Thanh Hà thấy Bạch Chỉ đã nhiều ngày mặt ủ mày chau, trà không uống cơm không ăn, chế nhạo nói: “Bà cô nhỏ, mùa xuân vừa qua khỏi, lại tư xuân ?”

Bạch Chỉ than thở, “Ta không giải quyết việc này, sẽ chẳng nhìn thấy mùa xuân sang năm.”

“Phi phi, tiểu thư, sao người lại nói điều xúi quẩy như thế?”

“Tâm tư đàn ông so với phụ nữ chúng ta còn sâu hơn đáy biển, ta thật không hiểu hắn nghĩ gì.” Bạch Chỉ đi tới cửa hiên, ngẩng đầu nhìn mái hiên, nước mưa tầm tã rơi xuống, như tâm tình của Bạch Chỉ giờ phút này. Kiếp trước cho tới bây giờ, nàng chưa từng nhìn thấu hắn. Hắn là đại tướng quân phụ trợ tam hoàng tử đoạt đế vị, cưới Nam Chiếu công chúa, là người đàn ông si tình từng nói sẽ “trọn đời trọn kiếp một đôi”.

Nàng đã không trở thành “một đôi ” cùng hắn, như vậy nàng đành phải cút thật xa, từ đây không liên quan.

“Haiz, như thế rất tốt, tiểu thư tương tư thành tật, mĩ nam đúng là tác quái.” Thanh Hà buồn bực ngồi một bên, tha thiết nhìn Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nghe xong muốn cười, đang chuẩn bị trêu chọc làm nàng ta cười một phen, một nha hoàn đi tới, hướng Bạch Chỉ hạ thấp người, “Tiểu thư, thế tử đến .”

“Không gặp.” Bạch Chỉ thốt ra.

“Tính tình Bạch cô nương hôm nay thật lớn.” Nhoáng lên một cái trong nháy mắt, Mộ Đồ Tô đã xuất hiện trước mặt Bạch Chỉ, hôm nay hắn mặc một bộ trường bào đen tuyền, không giống kiểu cách ngày xưa không nhiễm bụi trần, mang theo chút thành thạo ổn trọng của tuổi trẻ.

Người đã đến Lâm Thủy Hiên, Bạch Chỉ hiển nhiên không dám trực tiếp đuổi hắn đi. Nàng hạ thấp người trước Mộ Đồ Tô: “Dân nữ có chút không thoải mái, mong rằng thế tử bao dung.”

“Ta hiển nhiên biết cô không khỏe. Ta cố ý đến đây, là đến thăm cô ‘không khoẻ’.”

Bạch Chỉ cũng không ngốc, vươn tay về phía ghế dựa, “Thế tử mời ngồi.” Nàng lại quay lại nói với Thanh Hà: “Pha cho thế tử một ly trà.”

Hai người ngồi xuống, Bạch Chỉ mỉm cười, “Không biết lần này thế tử đến đây, có gì phải làm?”

“Đợi ta uống ly trà sẽ nói cho cô, được không?”

Bạch Chỉ ngẩn người, gần như muốn nghiến răng nghiến lợi, “Được.”

Thanh Hà đưa tới bích loa xuân mà Bạch Uyên tặng cho Bạch Chỉ. Khi Mộ Đồ Tô cầm lên chén cái, Bạch Chỉ đã biết là bích loa xuân mà nàng yêu thích, đau lòng thổi quét toàn thân, giận Thanh Hà, cho kẻ cặn bã này uống trà ngon như vậy làm chi?

Càng làm cho Bạch Chỉ buồn bực là, Thanh Hà còn nháy mắt với nàng, như đang nói, xem, em đây là giúp người lấy lòng hắn nha.

Nàng không cần phải lấy lòng!

Oán khí chặn trước ngực Bạch Chỉ, lại không thể làm gì cho hết giận, nàng chờ đợi Mộ Đồ Tô uống trà xong, tiếp tục mỉm cười, “Thế tử, hiện tại có thể nói chưa?”

Mộ Đồ Tô nhàn nhạt buông ly trà trong tay, cặp mắt sâu không thấy đáy nghiêm cẩn chăm chú nhìn nàng, dường như muốn hút nàng vào trong đó. Hắn nói: “Ta muốn cùng Bạch cô nương nói chuyện cầu hôn.”

Bạch Chỉ ngẩn người. Chuyện mà nàng tâm tâm niệm rốt cục có chuyển biến. Nhưng nghĩ lại, việc cầu hôn, sao lại nói cùng nàng?

Bạch Chỉ khiêm tốn nói: “Thế tử, về việc cầu hôn, người cần phải nói cùng phụ thân ta, Bạch Chỉ không nên nhúng tay.” Bây giờ, đúng là không có việc gì mà thiên hạ không tồn tại, muội phu cầu hôn, còn muốn hỏi ý kiến tỷ tỷ. Chẳng lẽ đâylà thói quen khi hầu môn nạp thiếp?

“Ta mấy ngày nay, chưa nói nửa câu về việc cầu hôn, Bạch cô nương có ý kiến gì không?”

“Cho tới bây giờ, cái nhìn của ta nhiều như hạt mưa rơi ngoài kia chỉ có hơn chứ không kém.” Bạch Chỉ gần như bất mãn nhìn Mộ Đồ Tô, giọng điệu tức giận bất bình. Ánh mắt Mộ Đồ Tô chợt lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, “Nói nghe một chút.”

“Thế tử ở kinh thành, thanh danh vang dội. Bây giờ thế tử nói cầu hôn, lại chậm chạp không đề cập tới, chẳng phải là đùa giỡn dân nữ đàng hoàng chúng ta sao? May mà thế tử nói với ta, nếu là nói với cô nương nhà khác, không chừng đã có án mạng phát sinh, đến lúc đó, lương tâm thế tử có thể không áy náy sao?” Bạch Chỉ nói ôn hòa, nhưng ánh mắt lại thay đổi. Mộ Đồ Tô nghe lời của nàng, nhìn người nàng, cuối cùng không nín được nở nụ cười, “Là ta sai, không nên chậm chạp. Cô phụ một mảnh tâm ý của Bạch cô nương.”

“Thời gian vẫn còn kịp, hiện tại cầu hôn cũng không muộn.” Bạch Chỉ cảm thấy khát nước, tùy tay nắm lấy ly trà trước mặt, giả bộ lạnh nhạt nhấp hai ngụm.

Ánh mắt Mộ Đồ Tô chuyển đến ly trà trong tay nàng, lại nhìn vị trí cái cốc mà mình uống dĩ nhiên rỗng tuếch, cười thầm, “Ta nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Bạch cô nương.”

Bạch Chỉ buông ly trà, thật là vừa lòng gật đầu.

Mộ Đồ Tô mím môi, “Kỳ thực Bạch cô nương không biết, ta mấy ngày nay thương thảo với mẫu phi, ta muốn là thê tử, mà không


The Soda Pop