
không được, ban nãy em sảng khoái đủ rồi." Cô ngượng ngùng hạ giọng xuống như tiếng muỗi kêu, "Lần sau đi." Vưu Nhiên vừa nghe lại thật sự nhịn không được nhoẻn cười, nhéo mũi cô, "Không phải nói không làm sao? Sao lại còn chủ động rủ anh lần sau? Em nói chuyện chẳng chịu tính toán gì hết há."
Thẩm Thiển ngẩn ra, vừa rồi kích tình một phen nên cô cũng quên khuấy đi mất, đến giờ cô mới chỉ trích anh, "Là anh phá hỏng quy tắc trước."
"Hở?" Vưu Nhiên giả vờ vô cùng ngây thơ cười, "Đúng ha, chủ ý này của em không tồi, lần này anh rủ một lần, lần sau em rủ một lần, như vậy là hòa. Thiển Thiển, sao em lại thông minh dữ vậy?" Vưu Nhiên lập tức thơm “chụt” một cái lên mặt cô."Thưởng cho em."
"Anh chơi xấu." Thẩm Thiển nổi cơn kích động liền lập tức sụp đổ, chỉ còn biết đấm ngực giậm chân.
Vưu Nhiên xoay người xuống, ôm lấy cô, ngọt ngào như mật nói: "Lần sau em rủ anh chỉ cần nói 'Anh làm gì' là được. Được rồi, mệt quá, ngủ thôi." Anh nói ngủ là ngủ, trực tiếp nhắm mắt lại không nói lời nào.
Thẩm Thiển nằm trong lòng anh, trừng mắt thổi râu...
Đêm dài người yên lặng, Thẩm Thiển cảm thấy có cái gì đó ấm áp mềm mại chạm vào trán cô, dịu dàng nỉ non: "Thiển Thiển, xin lỗi."
Hôm nay là một ngày rất quan trọng, cũng là nhiệm vụ cuối cùng của chiếc du thuyền này, lễ đính hôn của Tần Hạo và Vu Tranh. Buổi lễ đã lên lịch vào bảy giờ tối, đến lúc đó sẽ có bắn pháo hoa, lúc tiếng pháo cất lên trên mặt biển đêm cũng là lúc chính thức bắt đầu.
Hôm nay tất nhiên là ngày người ta sẽ chộn rộn nhất. Nhưng ở trong phòng 388, có hai người lại không như vậy. Lúc Thẩm Thiển thức giấc, Vưu Nhiên đã mở to mắt, vẻ mặt tươi cười nhìn cô.
"Anh dậy khi nào vậy?"
"Được một lúc rồi, tính tình em thay đổi nhiều như vậy nhưng thói quen ngủ nướng này vẫn không sửa được." Vưu Nhiên mỉm cười, chọn cho cô một cái áo T-shirt đơn giản ở trong tủ quần áo.
Thẩm Thiển không nhận mà hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm cái gì đó.
"Đừng tìm nữa, ngày hôm qua không biết anh đã nhét ở chỗ nào, anh mà còn không nhớ thì em lại càng không." Vưu Nhiên phì cười, đầu óc Thẩm Thiển lại một lần nữa trào máu, cô vốn định đứng lên, lấy một bộ đồ khác từ trong tủ quần áo, Vưu Nhiên lại đè cô lại, "Bây giờ cũng sắp đến giữa trưa rồi, buổi tối đi dự tiệc, bộ lễ phục kia là loại cổ mở, cái áo Bra kia của em cũng không mặc được, phải mặc miếng dán ngực tàng hình."
Thẩm Thiển nhìn cái dáng vẻ phong khinh vân đạm của anh, một chút ngượng ngùng cũng không có. Cô hờn dỗi một câu: "Anh đúng là không biết xấu hổ."
Vưu Nhiên trực tiếp ngồi ở bên giường, cầm lấy áo trùm qua đầu Thẩm Thiển, nhìn chẳng khác nào một người cha hiền từ mặc đồ cho con gái, "Trước tiên cứ mặc tạm thế đã, đợi miếng dán ngực đưa tới rồi thay."
Thẩm Thiển ngượng ngùng, đỏ mặt gật đầu.
Bọn họ ra khỏi phòng ngủ, trên bàn cơm ngoài phòng khác đã có bữa sáng. Thẩm Thiển sửng sốt, "Anh gọi hả?"
"Ừ." Vưu Nhiên tùy tay cầm ly nước lọc trên bàn, đưa cho cô, "Xoa dịu dạ dày trước rồi hẵng ăn." Thẩm Thiển lại muốn cười, Vưu Nhiên thật đúng là chu đáo, cô hai tay cầm lấy ly nước ấm uống mấy miếng, nước ấm chảy thẳng xuống dạ dày, vô cùng thoải mái.
Mặt Vưu Nhiên vẫn không chút thay đổi. Anh một tay chọc vào mấy miếng điểm tâm nhỏ đưa lên miệng, thần trí lơ đãng. Thẩm Thiển thấy anh như vậy liền đưa tay quơ quơ ở trước mắt anh, "Anh sao vậy? Hình như có tâm sự."
Vưu Nhiên nâng mí mắt lên, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không ra cái gì, anh chỉ thản nhiên nói một câu, "Thiển Thiển, đêm nay, anh muốn đưa em vào cái vòng lẩn quẩn của anh, không được nói không chịu."
Thẩm Thiển sửng sốt, "Anh sợ em không chịu đi?"
"Không phải..." Vưu Nhiên thở dài, “Anh sợ sự xuất hiện của em sẽ làm người ta hoảng sợ."
"..." Thẩm Thiển trề môi, "Bộ dạng em khủng bố vậy sao?" Cô lại tinh tế nghĩ đến chỗ đặc sắc của mình, sắc mặt lập tức đỏ hồng, “Chẳng lẽ, ngực em sẽ là người ta sợ?"
Vưu Nhiên dở khóc dở cười, trêu một câu: "Trường hợp người đầu tiên bị chứng ngực lớn não nhỏ lại có thể lừa trên gạt dưới mà lên thuyền, còn lừa cả vị thiếu gia như anh đây lên giường, đây không là dọa người ta sợ sao?"
Thẩm Thiển giận dữ, lấy một miếng điểm tâm làm vũ khí ném anh.
Thẩm Thiển từ trong phòng ngủ đi ra, một thân lễ phục dạ hội màu cà phê cao quý vừa khít dán lên người, tôn dáng người lung linh đặc biệt của cô lên cực hạn. Vưu Nhiên đang nhấp một ngụm trà lại bởi vì Thẩm Thiển lung linh lên sân khấu hấp dẫn mà tập trung lại nhìn, ánh mắt rơi vào trạng thái hơi híp lại.
Thẩm Thiển tự giác rất vừa lòng, tự hào nói: "Đẹp không?"
Vưu Nhiên từ từ đứng lên, đi đến bên Thẩm Thiển, bàn tay vô cùng xấu xa đưa tới trước ngực cô, kéo phần cúp ngực hơi bị tụt lên, miệng còn bất mãn nói: "Sao lại thấp như vậy chứ."
Thẩm Thiển đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười lấy tay Vưu Nhiên ra, "Em tự làm được."
Vưu Nhiên ngược lại nhéo nhéo tay cô, vẻ mặt quang minh chính đại nghiêm nghị nói, "Em là của anh, anh tự làm sẽ thỏa đáng hơn." Nói xong lại dùng tay, nhấc khối ngực của cô lên. Thẩm Thiển bị thái độ này của Vưu Nhiên chọc cho dở khóc dở cườ