80s toys - Atari. I still have
Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323573

Bình chọn: 8.5.00/10/357 lượt.

rực giác của cô sao lại chính xác quá vậy?

"Anh chờ chút, tôi vào bếp xem sao." Thẩm Thiển lập tức bước đi, chạy vào bếp. Trong lòng ảo não không thôi, sau này cô sẽ làm bảo mẫu vô điều kiện như vậy sao. Điều duy nhất đáng mừng là, trước kia cô toàn làm bảo mẫu cho thú lần này mới được thăng cấp lên làm bảo mẫu cho người.

Thẩm Thiển khá tự lập, từ năm học lại cấp ba, cô đã tự mình cầm nồi cầm xẻng bắt đầu xuống bếp. Mặc dù không thể cam đoan đầy đủ sắc hương vị, nhưng hương vị khi cho vào miệng vẫn có thể được khen ngợi.

Thẩm Thiển từ trong bếp đi ra, lúc mang đồ ăn lên, nhìn thấy Vưu Nhiên trên bàn cơm cũng là lúc cô phải dở khóc dở cười. Trước mặt Vưu Nhiên đặt một hộp sôcôla cỡ bự, anh đang bóc vỏ giấy, ăn từng cục một, xem ra đúng là đói lắm rồi...

Thẩm Thiển vừa bước vào một cái, Thiển Thiển dưới chân Vưu Nhiên liền lập tức nhảy dựng lên. Phản ứng lớn như vậy thì Vưu Nhiên tất nhiên biết Thẩm Thiển đã đến, cộng thêm mùi đồ ăn khiến Vưu Nhiên càng thêm chắc chắn.

"Đói quá nên ăn chút sôcôla lót dạ." Vưu Nhiên lịch sự thả sôcôla xuống, dẹp cái hộp sang một bên, nghiêm chỉnh ngồi chờ đồ ăn. Thẩm Thiển lại cuống quýt đi xới cơm, sau đó đưa cho anh.

Vưu Nhiên cảm thấy trước mặt có hơi nóng, "Tôi nhìn không thấy, cô đút tôi ăn đi."

"..."

Thẩm Thiển cũng hết cách, tự động tiếp tục thăng cấp cho mình từ bảo mẫu lên kiêm vú em. Lúc Thẩm Thiển đút anh ăn cơm, ban đầu chỉ là tiện mắt nhìn lướt qua, vừa khéo bởi vì khoảng gần mà cô lại nhìn thấy trên vành tai trái của Vưu Nhiên có một cái lỗ tai, tuy rằng trên đó không đeo gì, rất dễ bị bỏ qua, nhưng Thẩm Thiển vẫn chú ý tới. Thật không ngờ, anh chàng sạch sẽ như Vưu Nhiên mà cũng bấm lỗ tai?

Bởi vì tâm tư đã chạy đến Thái Bình Dương, lơ là việc đút cơm mà Thẩm Thiển đưa tay trực tiếp đút thẳng cơm vào mũi Vưu Nhiên.

"Ấy da, xin lỗi." Thẩm Thiển luống cuống rút khăn giấy ra lau cho Vưu Nhiên, Vưu Nhiên lại bình tĩnh cầm lấy bàn tay bối rối của Thẩm Thiển, không một chút để bụng: "Vừa rồi nghĩ gì vậy?"

Thẩm Thiển hơi khựng lại, cũng không biết mình có thay đổi được tật bát quái hay không. Vưu Nhiên cũng không hé răng, yên lặng chờ cô mở lời. Thẩm Thiển bị sự bình tĩnh này của anh làm cho nôn nóng bất an, đành phải thử hỏi câu: "Anh không ngại tôi hỏi vấn đề bát quái, nhưng lại có khả năng làm anh mất hứng chứ?"

Vưu Nhiên cười khẽ, "Cứ hỏi."

Thẩm Thiển hít sâu một hơi, ấp úng phun ra vấn đề cô vẫn muốn hỏi, "Nghe người ta nói mắt anh có thể chữa lành, vì sao anh lại không chịu điều trị? Thế giới này đẹp biết mấy!"

"Muốn nghe lý do quan trọng hay không quan trọng?" Rõ ràng, Vưu Nhiên nhìn chẳng có vẻ gì là mất hứng, hơn nữa nét mặt còn có chút gì đặc biệt cưng chiều. Thẩm Thiển thấy anh rộng lượng như vậy ngược lại thấy có chút ngượng ngùng, "Có thể nói được bao nhiêu thì cứ nói bấy nhiêu đi."

Vưu Nhiên dừng lại một chút, "Thế giới của tôi không còn thấy được cô ấy thì còn nhìn thấy làm gì?"

Thẩm Thiển kỳ thật cũng biết chữ “cô ấy” ở đây chắc là cô bạn gái bảo bối bên ngoài vẫn đồn đại. Thẩm Thiển ha ha cười nói: "Anh Vưu à, anh phải nghĩ thoáng chút chứ."

Vưu Nhiên lại không cho là đúng, rồi sau đó hỏi: "Cô Thẩm, cô còn nhớ mối tình đầu của mình không?"

"Ớ..." Thẩm Thiển mấp máy miệng, vô cùng mất tự nhiên, "Tôi không nhớ được những việc xảy ra trước khi tôi hai mươi tuổi nên không biết có hay không. Sau đó, yêu đơn phương có tính không?" Thẩm Thiển nói xong lại thấy như mình đang nói một đống thứ vô nghĩa, yêu đơn phương sao có thể xem như mối tình đầu được chứ?

Vưu Nhiên im lặng, không nói nữa. Phải một lúc lâu sau, Vưu Nhiên mới mở miệng nói: "Tôi nghĩ đã đến lúc nhìn lại thế giới này." Anh đột nhiên đối mặt với Thẩm Thiển, "Tôi muốn nữa." Giọng điệu lại có mùi vị làm nũng.

Thẩm Thiển thiếu chút nữa là nghẹn thở, múc một muỗng cơm, đút vào miệng anh.

"Thế giới này lại trở nên tươi đẹp biết bao." Vưu Nhiên bỗng nhiên nhoẻn cười. Thẩm Thiển kỳ quái liếc mắt nhìn Vưu Nhiên có chút bất thường. Vừa rồi còn thâm trầm, bây giờ lại tươi roi rói? Còn nói ra mấy lời 囧 như vậy.

"Vì sao đột nhiên lại nói thế giới này tươi đẹp?" Thật ra Thẩm Thiển muốn hỏi là, vì sao đột nhiên tinh thần lại phấn chấn dữ vậy, thần kinh cảm xúc bị kích động à?

"Bởi vì có thể thấy Thiển Thiển nhà tôi." Vưu Nhiên bỗng nhiên cúi đầu, cười với con chó đang cọ ở dưới chân anh. Thẩm Thiển tiện đà liếc mắt nhìn con chó kia, lại lén trợn mắt liếc một cái, con chó này đã theo anh nhiều năm như vậy rồi mà giờ mới muốn nhìn thấy nó? Quả nhiên là thần kinh "tinh thần" phấn chấn.

"Tôi muốn nữa."

"..."

Lại làm nũng, lại thần kinh "tinh thần" phấn chấn, 囧 mất.
Thiển Thiển có thai phản ứng so với những chú chó bình thường mạnh hơn rất nhiều khiến Thẩm Thiển buồn bực mãi, kết quả là phải lấy lý do bất đồng chủng tộc mến nhau là phải trả giá cay đắng mà qua loa gạt Vưu Nhiên.

Phụ nữ mang thai phải thường xuyên vận động, vậy thì chó mang thai tất nhiên lại càng phải nhích tới nhích lui. Thời gian làm việc của Thẩm Thiển là luân phiên làm một ngày nghỉ một ngày, xem như cực kỳ thoải m