
ng bướu thuộc về nội khoa. Sau hôm đó, có một ngày Nhất Thế và Triệu Cát Tường đồng thời trực đêm.
Triệu Cát Tường một mực tra hỏi Nhất Thế người đàn ông bí ẩn đó làà ai, song Nhất Thế
không trả lời. Cô vẫn tránh để chuyện này quấn lấy mình, cũng không phải lần đầu tiên
Tống An Thần chơi ác với cô. Đầu tháng ba năm đó khi trường công bố điểm thi, cô và
Tống An Thần cùng đậu vào trường trung học trọng điểm, hai nhà hẹn nhau cùng đi ca
hát chúc mừng. Đang lúc mọi người cao hứng hát ca, Tống An Thần nói muốn tặng quà
cho cô nên gọi cô ra ngoài, khi đó lòng cô tràn đầy hưng phấn vui vẻ đi theo anh, không
ngờ lễ vật này là một nụ hôn triền miên...... Lần đó, cô mất đi nụ hôn đầu tiên.
Có vết xe đổ sờ sờ ra đó, cô nghĩ lần nnày cũng thuần túy là trò đùa dai của anh mà thôi.
Ngược lại, chuyện của Triệu Cát Tường và Tiểu Trác Tử, Nhất Thế rất tò mò. Triệu Cát
Tường cũng không kiêng kị chuyện giữa mình và Tiểu Trác Tử, rủ rỉ kể lại. Năm nhất
đại học, bọn họ học chung với nhau, vì Triệu Cát Tường thần kinh thô kệch, đùa giỡn
với sinh viên nam khác không đúng mực, chọc Tiểu Trác Tử ăn dấm chua. Tiểu Trác Tử
cùng Tống An Thần là anh em tốt, Tống An Thần gieo nợ đào hoa khắp nơi, nhưng
đương sự tiêu dao, một chiếc lá cũng không dính vào người. Các cô gái quấn quít lấy
anh, muốn tiếp cận mà không sao làm được, kết cục là mượn tay Tiểu Trác Tử, lôi kéo
làm quen nhằm lại gần Tống An Thần. Hiển nhiên, Triệu Cát Tường nhìn thấy thế rất
khó chịu, bao nhiêu cô gái vây lấy bạn trai mình, bất kể lý do gì, cô đều không thể chấp
nhận, cho nên dứt khoát đề nghị chia tay. Tiểu Trác Tử lại cho rằng cô thay lòng đổi dạ,
cảm thấy mình mới là người bị hại, cả hai từ đó không hề qua lại. Không ngờ, tốt nghiệp
đại học, hai người lại thực tập cùng bệnh viện, còn cùng một khoa. Vốn định tiếp tục
làm người xa lạ, đáng tiếc trong lòng cả hai đều không cách gì dứt bỏ, đã biết trước kia
là hiểu lầm nhưng vẫn khó chịu, không sao nhượng bộ đối phương. Cho đến khi Tiểu
Trác Tử ngẫu nhiên đụng độ Triệu Cát Tường cùng với một người đàn ông khác đi mua
sắm, nhẫn nại hết nổi, rốt cục bùng nổ. Sau mới biết chỉ là hiểu lầm, người đàn ông đó
là anh họ của cô, cô giúp anh họ mua quà tặng cho vợ mình. Có điều tất cả đều không
quan trọng nữa, chủ yếu là hiểu lầm trước đây đã tan thành bọt nước, hòa hảo như lúc
ban đầu.
Nhất Thế nghe Triệu Cát Tường kể chuyện cũ, nhịn không được cười khúc khích, “Nhìn
không ra cậu là người chung tình như vậy nha, yêu đương chỉ một năm, lại nhớ mãi
không quên bốn năm.”
Triệu Cát Tường không cho là đúng, “Bốn năm tính là gì? Có người còn chấp nhất cả
đời chỉ có một bạn đời nữa kia. Nhất Thế, những người như thế thật không sao hiểu nổi,
suốt đời chỉ chấp nhận một người.”
Người Nhất Thế hơi run lên, không tự nhiên nở nụ cười. Triệu Cát Tường vốn đang
muốn tiếp tục bà tám, lại bị tiếng chuông vang lên liên hồi quấy nhiễu.
Nhất Thế cười, “Là khu vực cậu trực, đến phòng bệnh 163 nhìn xem, có chuyện gì mà
lại rung chuông.”
Cát Tường mất hứng đứng lên, bước ra khỏi phòng trực ban.
Bốn phía không người, ánh mắt Nhất Thế vốn lấp lánh đột nhiên cụp xuống, nhìn không
ra tâm tình gì trong đôi mắt nữa. Có một số người cả đời chỉ chấp nhận một người, đời
này của cô có lẽ xong rồi. Cô thở dài một tiếng, thuận tay lấy quyển “Chăm sóc sức
khỏe y tế” trong ngăn kéo ra lật. Cô một tay chống đầu, một tay lật sách, hơn nữa lật với
tốc độ cực nhanh, hoàn toàn là cưỡi ngựa xem hoa.
Đột nhiên, lại một hồi chuông vang lên, cô giương mắt nhìn, vẫn là khu vực của Triệu
Cát Tường. Song Triệu Cát Tường còn chưa quay lại, dĩ nhiên cô phải đi rồi.
Đến phòng bệnh G31, đây là phòng bệnh đơn, gọi tắt của phòng bệnh cao cấp. Nhất Thế
gõ cửa, không có người ra mở. Cô rùng mình, không phải là tình trạng bệnh nặng thêm
chứ? Cô bị chính mình dọa vội đẩy cửa ra, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa nhảy dựng
lên.
Dáng vẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, đầu quấn băng gạc, vừa ăn bắp rang vừa bắt
chéo hai chân đong đưa trên giường, tay cầm một quyển tạp chí, đang vui mừng đắc ý
lại say sưa hứng thú. Cái dạng này nghiễm nhiên là một thằng nhóc lưu manh du thủ du
thực. Nào giống như người gặp nạn cần giúp đỡ đâu chứ? Nhất Thế có chút giận dữ
“Thưa ngài, muốn đùa giỡn cũng không cần giỡn kiểu này.”
Anh chàng đang hết sức chăm chú kia rốt cục cũng liếc cô bằng nửa con mắt, hơi giật
mình nói: “Ơ, có y tá đến thật à?”
Nhất Thế cực lực kiềm chế cảm xúc của mình, cô nói: “Mới rồi cậu ấn chuông.”
“Tôi buồn chán, tùy tiện nhấn nút một cái. Không ngờ kêu là đến ngay, thái độ phục vụ
của bệnh viện này không tệ.” Đột nhiên từ trên giường cậu ta bật dậy, ngồi chễm chệ ở
mép giường, “Chị y tá, tôi chán lắm, chị ngồi đây tán gẫu với tôi đi.”
“Cậu không có việc gì thì tự mình chơi đi.” Cô lười dây dưa với loại bệnh nhân vô vị
này. Vừa định quay đi, thằng nhóc kia đột nhiên lăn lộn trên giường, kêu to: “Đau quá,
tôi đau quá!”
Nhất Thế ngừng bước, cực lực nghiến răng nghiến lợi, không tình nguyện xoay người
đến bên giường,