
Nhã bị đạn bắn trúng.
Khoảnh khắc đó, không khí dưới mũi anh biến mất tăm, phát đạn này, như găm vào trong tim anh.
Hồn siêu phách lạc.
Anh muốn bóp chết cô.
Dữ dội…
Bóp chết.
Dám để cho bản thân rơi vào nguy hiểm, nếu như không có Louis đẩy cô ra, cô đã mất mạng.
Bên ngoài phòng cấp cứu, anh rõ ràng biết đạn bắn trúng vai cô, cô không
nguy hiểm tính mạng, nhưng ngón tay anh vẫn run rẩy không ngừng, tim
hoảng loạn, như một tên ngốc, suốt đêm không ngủ, chờ cô tỉnh lại.
Anh kinh ngạc nhận ra, không biết từ lúc nào cô đã đi vào tận trong xương
máu của mình, không thể tách rời, anh đã không thể sống thiếu cô, cô sao có thể xảy ra chuyện gì.
Cơn giận bốc lên từ tận đáy lòng, ào ào cuốn lên, nhưng lại tiêu tan hết trong tiếng gọi A Sâm.
Diệp SÂm, chiếc xương sườn này dù đau, anh cũng nguyện chấp nhận.
Cô hơi sợ anh lúc này, Diệp Sâm đột nhiên nắm lấy cánh tay không bị thương của cô, cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn dữ dội, môi và lưỡi của
anh trong miệng cô kịch liệt riết lấy, đôi mắt vừa sâu vừa đen.
Niềm vui sướng điên cuồng khi đánh mất tìm lại được.
“Em đáng chết lắm dám lừa anh.” Diệp Sâm trầm giọng nạt, cô cười nhẹ, “Xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa.”
“Không có lần sau.” Anh quả quyết nói, một ngọn lửa giận nhảy nhót, “Em có
biết là suýt nữa đã bị hắn hại chết không, em dám đi một mình với hắn,
không muốn sống nữa à?”
“Chỉ là tình cờ gặp mà…”
“Em còn dám nói!” Anh trầm giọng quát.
Cô đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, ôm cánh tay đau rên rỉ, anh hốt hoảng, vội vàng cúi người xuống kiểm tra, giọng cô có chút nhõng nhẽo rất dịu
dàng, “A Sâm, anh đừng có hung dữ như vậy, tay của em đau thế này, muốn
mắng đợi em khỏi chút rồi mắng có được không?”
“Em…” anh vừa giận vừa lo, nộ hỏa của anh trong đôi mắt long lanh của cô lập tức tan thành nước, không kìm được hạ giọng nói: “Biết đau rồi lần sau em cách xa hắn ta chút.”
“Biết rồi.” Trình An Nhã nở nụ cười ngọt lịm.
Anh khẽ hừ, cô đang dùng khổ nhục kế, sao mà anh không nhìn ra, anh chờ
suốt một đêm, sắc mặt rất tệ, cô bắt anh sang giường bệnh phòng kế bên
ngủ một lát anh không chịu, mặt mũi hầm hầm hung hăng trợn mắt nhìn cô.
Cô nhớ lại khoảnh khắc ấy, cũng thấy sợ rồi, kéo tay anh nói: “A Sâm, lúc
ấy em tưởng em chết chắc rồi, đầu óc bối bời như canh hẹ, chỉ nghĩ nếu
em chết rồi anh và Ninh Ninh sẽ thế nào? Em…”
“Em sẽ không chết.” Anh trầm giọng nói, nắm chặt tay cô, “Sẽ không chết, em mà dám chết,
anh sẽ lập tức lấy mẹ kế cho Ninh Ninh.”
Trình An Nhã bi phẫn, trợn mắt nhìn anh, làm người đừng có mà thất đức như thế chứ.
“Đây là lần thứ hai rồi.” Đôi mắt đen của anh ngưng lại, lần thứ hai anh gần như mất cô, “Trình An Nhã, nghe cho rõ đây, anh sẽ đánh gãy chân em để ở nhà nuôi.”
Trình An Nhã, “…. Không cần bạo lực như thế chứ, A
Sâm, dịu dàng chút, đàn ông phải dịu dàng mới đáng yêu, anh đánh gẫy
chân em chẳng có mỹ cảm gì cả.”
Anh trợn mắt nhìn cô.
Cảnh sát gõ cửa, bước vào, muốn cô tường trình lại sự việc, Diệp tam thiếu
rất không vui, hai anh cảnh sát dưới ánh mắt lạnh lẽo của Diệp tam thiếu run rẩy làm bản tường trình đơn giản sau đó nhanh chóng rời đi.
Cô cso chút thắc mắc: “Là kẻ thù của Louis muốn giết anh ta sao?”
“Không giết Louis lẽ nào là giết em? Em cũng không tự lượng xem mình được mấy
hoa mấy lạng, có giá trị bị giết sao?” Anh không nhịn được hừ một tiếng.
“…” Người này nộ khí chưa tan, cô tạm không đi làm bia đỡ đạn, nhưng khẩu
súng đó nhắm thẳng vào cô, tại sao không trực tiếp giết Louis chứ?
Louis đến thăm Trình An Nhã, một đêm không ngủ hoàng tử u sầu vẫn rất phong
độ, sắc mặt Diệp tam thiếu trầm xuống, Louis dứt khoát mở lời trước:
“Xin lỗi.”
“Anh suýt nữa hại chết cô ấy, anh còn dám đến gặp
tôi?” Nắm tay Diệp tam thiếu kêu lên răng rắc, đột nhiên chỉ thẳng vào
cửa: “Đi ra, đừng để tôi phải ra tay.”
Không khí ngưng lạnh.
Sắc mặt Louis như cách một lớp nước hồ mỏng, nhìn không thật rõ ràng, cô cố gắng nở nụ cười, “Louis, anh đừng phật ý, chỉ là việc ngoài ý muốn.”
Sắc mặt anh ta ảm đạm, là việc ngoài ý muốn sao? Sự việc tối qua khiến anh
ta nhìn thấy rõ ràng rồi, bất cứ ai ở bên cạnh anh ta đều sẽ không có
kết quả tốt đẹp.
Cho dù anh ta đã đủ lớn mạnh, cũng không thể bảo vệ được người anh ta muốn bảo vệ.
Thế giới này quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể đề phòng hết, biện
pháp duy nhất là ngay từ đầu chỉ có mình anh ta đơn độc một mình, có
chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ trở thành không có.
Đã là lịch sử lặp lại, tại sao lại còn chấp mê không tỉnh.
“Cảm ơn anh đến thăm tôi.” Cô mỉm cười nói, “Cũng cảm ơn anh đã cứu mạng tôi.”
“Không phải, là tôi sai rồi.” Louis nói xong, từ biệt rời khỏi phòng bệnh, nụ cuwoif trên mặt không còn sự dịu dàng trước kia.
Có chút lạc lõng.
“Anh cũng đúng là không biết khách sáo, nói thế nào thì anh ta cũng đã cứu em.”
“Em đâm cho anh một dao, lẽ nào anh còn phải cảm ơn em, bởi vì em đâm anh chưa đủ mạnh, cho nên anh may mắn thoát chết?”
Trình An Nhã, “…”
Hai người đang trợn mắt nhìn nhau thì có điện thoại của Lưu Tiểu Điềm gọi
đến, gấp gáp t