Old school Swatch Watches
Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Bà Xã Theo Anh Về Nhà Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324205

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

vậy, hàng chữ cuối cùng thì sao?”

Ánh mắt của tôi cũng chuyển đến hàng chữ ở phía dưới cùng, đó là một hàng chữ kỳ quái, dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua.

Ông chú hói đầu có chút khó xử: “Đây hình như là tiếng Do Thái, còn nghĩa là gì thì…”

Hạp Tử cười một cách khoa trương nói: “Còn nghĩa là gì nữa, đương nhiên là “Sinh nhật vui vẻ” rồi, bà đây từ sáu tuổi đã học tiếng Do Thái rồi…”

Ông chú hói đầu hoài nghi nhìn Hạp Tử, cuối cùng xám xịt rời đi trong tiếng cười của cô nàng.

Tôi ôm lấy bả vai của nó, chọc chọc trước ngực con bé một chút, cười dâm đãng nói: “Nhóc con, lúc bà sáu tuổi, ngay cả “Cày đồng đang buổi ban trưa” còn không thuộc lòng nổi cơ mà?”

Hạp Tử trừng mắt liếc tôi một cái: “Nói nhảm vừa thôi, mau đi khắc chữ, khắc mấy chữ Do Thái này vào.”

Tôi lại nhìn mấy ký tự loằng ngoằng kia, nói: “Rốt cuộc có phải nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ” không, nếu là câu thần chú nguyền rủa gì đó, Giang Ly không bổ đôi tôi mới là lạ.”

Hạp Tử gõ vào trán tôi một cái: “Tôi nói đầu óc bà có thể thông suốt hơn một chút được không, một loạt những cái này đều có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”. chẳng lẽ đến cái cuối cùng lại biến thành thần chú?”

Tôi nghĩ cũng đúng, vì thế liền bắt tay vào khắc chữ. Dù sao cho dù là thần chú, Giang Ly xem cũng không hiểu.

Tôi khắc đầy mấy dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” tiếng Do Thái này xung quanh bình hoa, những ký tự từ xưa này khiến cho tác phẩm nghệ thuật trường phái trừu tượng bao trùm lên một tầng cảm giác trang trọng cùng với thần bí, đem nghệ thuật đương đại cùng với yếu tố truyền thống kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, đây quả thực chính là kiệt tác của thiên tài….

Đương nhiên, Hạp Tử đối với kiệt tác này của tôi lại có một ý kiến khác: chẳng ra cái gì cả.

Tôi hận Hạp Tử, cực kỳ.

….

Lúc tôi ôm tác phẩm nghệ thuật công sức cả một ngày về đến nhà, đã là buổi tối. Hôm nay là Đêm an lành, dọc theo đường đi tôi nhìn thấy rất nhiều nơi đều có cây thông Noel, rất đẹp. Chẳng qua bản thân tôi vốn không tin vào chúa Trời, đối với lễ Noel cũng không thấy hứng thú lắm, hoàn toàn là đến giúp vui mà thôi.

Tôi vừa bước vào cửa nhà, liền bị một gốc cây thông Noel thật lớn trong phòng khách dọa cho phát hoảng. Cây thông Noel kia từ trên xuống dưới đều treo đầy những quả cầu nhỏ nhiều màu sắc, đèn màu, dưới tán cây còn có một đống hộp quà tuyệt đẹp. Tôi sợ tới mức chạy ra khỏi cửa, nhìn lại số nhà, đúng vậy, đây là nhà tôi.

Tôi nhẹ nhàng mà đến gần cây thông Noel kia, đi vài vòng quanh nó, lập tức hô vọng về thư phòng: “Giang Ly, mấy trò này là anh bày ra hả?”

Giang Ly từ trong thư phòng bước ra, tựa vào khung cửa nhìn tôi, gật đầu nói: “Ừ.”

Tôi vuốt cằm, cũng gật gật đầu: “Không ngờ anh cũng thực ngây thơ, từ lúc sáu tuổi tôi đã không chơi cái này rồi…”

Giang Ly nhìn cây thông Noel, mặt không chút thay đổi: “Phải không, bọn họ nói con gái đều thích thế này,” Hắn nói xong, lại nhìn về phía tôi, “Cô không thích?” Sau đó liếc nhìn tôi một cái thật sâu, ý tứ chính là, cô dám nói cô không thích?!

Tôi rùng mình một cái, liên tục gật đầu: “Thích, tôi làm sao có thể không thích được, hắc hắc hắc hắc….”

Ánh mắt của Giang Ly dừng lại ở hộp quà trong lòng tôi, hắn đi đến trước mặt tôi, khóe miệng cong lên, trên mặt hiện lên ý cười, cúi đầu hỏi tôi: “Cô cầm cái gì vậy?”

Ánh sáng của những chiếc đèn màu trên cây thông Noel lấp lánh lấp lánh chiếu lên khuôn mặt của Giang Ly, có chút mê ly quỷ dị, nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ không nói nên lời, tôi không khỏi cảm thán, quả nhiên Giang Ly có vẻ thích hợp với loại ánh sáng kỳ lạ khí chất biến thái này.

Tôi cầm chiếc hộp trong tay đưa cho Giang Ly, ngửa đầu cười nói: “Giang Ly, sinh nhật vui vẻ.”

Giang Ly tùy tiện xoa đầu tôi một cái, sau đó cười tủm tỉm nhận lấy hộp quà. Ngay sau đó, tác phẩm nghệ thuật vô cùng xấu xí kia lộ ra trước mặt hắn. Hắn giơ cái bình lên, hỏi: “Mua thế nào vậy, tạo hình rất… độc đáo.”

Tôi đắc ý cười cười nói: “Đây là tự tay tôi làm, số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có một cái. Thế nào, tôi đây không phải quá tài hoa?”

Giang Ly ném cho tôi một nụ cười gọi là khuyến khích, sau đó lại cầm chiếc bình hoa soi dưới ngọn đèn ngắm nghía mấy ký tự khắc trên đó. Tôi vừa định khoe khoang một chút học thức với hắn, đã thấy Giang Ly đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười thực dễ nghe, chẳng qua lại khiến tôi rùng mình một cái. Hắn xoay người, một tay cầm chiếc bình hoa, một tay đặt lên vai tôi, cúi đầu mỉm cười nói: “Quan Tiểu Yến, tôi cũng yêu cô.”

Giang Ly cách tôi rất gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang phun trên cổ tôi. Tôi lập tức hoảng hồn, đẩy hắn ra: “Anh làm cái gì vậy!”

Giang Ly khua khua cái bình hoa trong tay, cười giống hệt như một con sói xám: “Cô không phải yêu tôi sao? Đừng giả vờ thẹn thùng với tôi làm gì.”

Tôi bị sự tự kỉ của hắn làm cho chẳng hiểu ra sao: “Không phải chỉ là cái bình hoa sao, anh làm gì đến nỗi ấy?”

Giang Ly vuốt ve phần thân bình, hơi một tí lại dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bình hoa, sau đó nhíu mày cười nói: “Mấy chữ này là