
iển ngây người: “Cái gì, cái gì?”.
“Em động, nếu em muốn làm anh vui , khoảng sổ sách này anh coi như xong , bằng không thì...”. Hừ hừ, không cho cô gái nhỏ này một bài học, cô sẽ
không biết anh là ai.
Tô Thiển hai mắt to ủy khuất nhìn anh uy hiếp, không thuận theo đẩy anh hai cái: “Đừng nha, em không...”.
“Không? Tối hôm qua chủ động như vậy , hôm nay liền thẹn thùng ? Không được, đứng lên, ngồi trên đi.”.
An Thần nhướng mày, kéo Tô Thiển kéo đến, anh nằm thẳng xuống chờ cô phục vụ mình.
Tô Thiển căn bản không dám nhìn cây gậy thịt thẳng đứng rất lớn kia,
mặt đỏ kiều diễm ướt át, ngồi bất động , mắc cỡ đến chết người, còn cho
cô chủ động. Cô làm không được...
An Thần giơ lên khuôn mặt tuấn tú mê đảo chúng sinh mang theo vài phần
không hờn giận, khóe miệng cười xấu xa: “Cho em hai lựa chọn. Một, chủ
động lấy lòng anh. Hai, ba ngày không xuống giường được, ba mươi giây
lựa chọn, thời gian bắt đầu!!!”.
Sắc mặt Tô Thiển đỏ bừng, khẽ cắn môi, một cái cũng không chọn, ôm chăn hướng phòng bên cạnh chạy. Edit: Nhí Boo
Beta: Vân
Tốc độ của cô làm sao bằng An Thần, không tới hai bước đã bị anh hung hăng bắt trở về, động tác lưu loát liền mạch.
Còn chưa kịp phản ứng, An Thần liền mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Tô Thiển, hung hăng va chạm vào chỗ sâu nhất của nàng.
“A, đau... An Thần, đau quá, anh đi ra...”.
Tô Thiển đẩy ngực An Thần, mặt nổi lên đau đớn.
An Thần giữ chặt cô, miệng lướt trên người Tô Thiển không chừa một tấc, làm cho Tô Thiển đau cũng khoái hoạt .
“A --- ngừng, An Thần, đi ra, anh đi ra --”. Thật sự chịu không nổi anh
mãnh lực công hãm, Tô Thiển không ngừng ở dưới thân anh cầu xin tha thứ.
“Kêu chồng yêu ---”. An Thần hừ lạnh, cô gái này chính là không phục.
Tô Thiển cắn chặt môi, trừ bỏ hôn. Miệng cố không phát ra tiếng ngâm.
An Thần vuốt ve bầu ngực tròn mịn của cô, đem người cô lật lại, từ phía
sau hung hăng va chạm: “Cô gái hư, kêu chồng yêu, nhanh chút.”.
Tô Thiển mày đẹp nhăn lại, cả người xụi lơ mền như nước, cô thật sự chống đỡ không được: “Chồng... Chồng yêu... yêu...”.
Chữ “yêu” cuối cùng từ miệng cô phát ra, như vậy kêu lên thuận miệng nhiều hơn.
An Thần hơi hơi tạm dừng, khóe miệng nâng lên, tâm tình tốt, cả người
càng thêm mãnh liệt. Ôm thắt lưng tinh tế của cô càng thêm cố gắng vận
động.
“Nhẹ chút nha, cầu anh !”. Tô Thiển dựa đầu trên gối, khóc không ra nước mắt.
“Sẽ không, cô gái hư, để xem em về sau dám chạm loạn vào người khác
không, chịu đựng!”. Xoay đầu cô, thỏa thích cắn hôn mút đôi môi nhỏ.
Tô Thiển kêu suốt một ngày, thời điểm An Thần cảm thấy mỹ mãn buông tha cô, cô lại xụi lơ không thể động đậy.
An Thần trong lòng thỏa mãn, hôn mái tóc ẩm ướt của cô, cái tên Vạn Dạ
gì đó, trong lòng cô gái này hiện tại là anh, về sau cũng chỉ có thể là
anh .
Tô Thiển cùng Nhiễm Mạn một trước một sau bước vào phòng học, một đám
người đang ồn ào náo loạn lập tức an tĩnh lại, thậm chí không ít người
nhìn về phía hai người với ánh mắt có chút e ngại.
Làm sao vậy? Dưới đáy lòng cô tự hỏi chính mình.
“Tô Thiển, chuyện ngày đó thật sự thực xin lỗi a, chúng tôi thật không
biết cô không thể uống rượu, này không, chúng tôi chỉ đùa một chút, cô
trăm ngàn lần đừng để trong lòng a...”.
Từ Lập Lực ngượng ngùng đứng ở trước chỗ ngồi Tô Thiển, không khỏi phát
run, ngày hôm qua, hắn cùng đám bạn học lần trước bị trói đến trước mặt
một người cao cao tại thượng như vua chúa, người đàn ông đó nói với
hắn, Tô Thiển là vương hậu của Ám Dạ, ai dám chọc, kẻ đó muốn chết! “Tô Thiển, bên ngoài có một cô gái tìm cô!”.
Dưới tàng cây ngô đồng, Doãn Phỉ Phỉ đạm mạc nhìn chằm chằm Tô Thiển
đang từng bước một hướng về phía mình, mỗi bước càng gần, lòng của cô
liền ảm đạm một chút, không thể không nói, ánh mắt An Thần thật sự không thể chê được, ngay cả là chính mình đứng trước mặt cô ấy cũng sẽ ảm đạm thất sắc.
“Cô tìm tôi?”.
Tô Thiển gợi lên khóe môi đẹp, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ra vẻ cô cũng không biết cô gái ở trước mắt này.
Cô gái buông hai tay trước ngực ra, ánh mắt lại đánh giá lại Tô Thiển
một lần, một búi tóc đuôi ngựa đen tuyền được buộc lại, làn mi thật dày
làm khuôn mặt trái xoan vốn tinh xảo thêm vài phần quyến rũ, áo sơmi đơn giản với quần bò ôm sát, cặp đùi đẹp lại thon dài, chân mang đôi giầy
thể thao nhẹ nhàng, tương đối hợp phong thái của chính mình, cô thật sự
là thanh thuần động lòng người.
“Cô, chính là Tô Thiển?”.
Cô thật sự sửng sốt một chút, An Thần thích chính là con bé thanh thuần
này, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân nhiều năm như vậy anh đối với
mình không có phản ứng sao?
Tô Thiển vẻ mặt mê mang nhìn cô ta, căn bản không rõ cảm giác của mình với cô gái này, nhấp hé miệng: “Đúng, cô là?”.
“Xin chào, tôi là Doãn Phỉ Phỉ, là An Thần ...”. Doãn Phỉ Phỉ vươn tay, cố ý tạm dừng lời nói.
Tô Thiển nhướng mày, tâm không hiểu sao xẹt qua một tia khó chịu, tiện
đà nhẹ nhàn thanh thản vẫy tay: “Xin chào, muốn tìm An Thần? Có thể gọi
điện thoại là được !”.
Theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết của cô, việc này h