
ra cười cười, sau đó đoạt lấy súng lục trong tay các
cô: "Không có sao, đuổi anh ta đi ra ngoài là được." .
Cô thật đau đầu ah, có cần thiết cẩu huyết như vậy sao?
Y Na Vũ Đình nhìn lên nhìn xuống đánh giá thật lâu sau mới dám buông lỏng xuống: "Còn không mau cút đi! ! !"
Từ lần trước bị người theo dõi, hai người cũng không dám có chút khinh
thường nữa, thời thời khắc khắc đem Tô Thiển quan sát hết sức chặt ,
chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
Nhìn thấy người ta trong tay có súng, Hướng Kỳ rốt cuộc sợ, lập tức bò dậy, liền bụi cũng không kịp phủi đã bỏ chạy.
Náo loạn như vậy, hai người không hứng làm việc, hướng khách hàng xin lỗi, liền đóng cửa tiệm.
Nhiễm Mạn tâm tình thật không tốt, lôi kéo Tô Thiển vào quầy rượu, một
ly lại một ly rượu ,uống say mèm , Tô Thiển khuyên không có hiệu quả,
chỉ đành phải chờ cô say nói nhân viên đổi rượu thành nước.
"Cậu chính là không bỏ được anh ta là không đúng ?" Bân Tử vẫn không có lấy được lòng của cô ấy có phải hay không.
Nhiễm Mạn chiến chiến nguy nguy đứng lên, hung hăng đem cái ly hướng
trên đất ngã xuống, hướng nhân viên phục vụ rống to: "MD, lão nương cần chính là rượu, không phải nước lọc."
Khi cô vị giác chết rồi sao? Xem cô như kẻ ngu sao?
"Cậu đủ chưa, người kia đã trở thành quá khứ, người đàn ông bây giờ
của cậu là Lỗ Bân, cậu rốt cuộc biết mình đang làm gì không?"
Khi cô lần nữa muốn uống rượu, Tô Thiển kịp thời đoạt lại, thậm chí
có chút tức giận cầm lấy trên ly nước trên bàn tạt cô: "Hiện tại
thanh tỉnh sao? Nổi điên đủ chưa? Vì một người không còn liên quan
đến mình, đáng giá không?"
Một ly nước lạnh đi xuống, cô có vẻ thanh tỉnh rất nhiều, kinh ngạc lặng rồi nửa ngày, sau đó chán chường xụi lơ ở trên ghế, hai mắt giữa có vẻ
một chút tiêu cự cũng không có.
"Đúng vậy a, mình tại sao còn quan tâm, người yêu mình là Bân Tử,
người đàn ông kia, không đáng giá đề mình lại tức giận, không đáng giá để mình lãnh phí tâm tình."
Nhìn Nhiễm Mạn như vậy, tâm đi theo đau đớn một đường, khoác vai của cô, lau đi nước mắt trên mặt cô lưu lại: "Tốt lắm, mình hiểu cậu nội
tâm phức tạp, cậu muốn khóc, cứ khóc ra đi, khóc xong rồi, xem ngày
sao sống làm sao."
Nhiễm Mạn nức nở, một lúc lâu mới quả quyết lau sạch nước mắt, ánh mắt
kiên định nhìn Tô Thiển: "Về sau, sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Giọng điệu của cô, kiên định lại chân thật đáng tin, vì một người đàn ông như vậy, thật không đáng giá.
Cho cô tỉnh rượu, lại dẫn cô đi hóng gió một vòng, xác định cô hoàn toàn thanh tỉnh, lúc này mới kéo cô trở về Ám Dạ.
"Trở về không nên lộ tâm tình gì, nếu như cậu yêu Bân Tử, nên xem
chuyện gì cũng không có xảy ra, người đàn ông cũng sẽ ghen ."
Nếu Bân Tử biết Nhiễm Mạn vì một người đàn ông ở trong quán bar mua say, nhất định sẽ nổi điên.
Nhiễm Mạn hé miệng cười yếu ớt, hào sảng vỗ vỗ bả vai của cô: "Yên tâm
đi, bây giờ lòng mình như mặt nước phẳng lặng, trừ Bân Tử, sẽ không bao giờ có người đàn ông nào có thể ở trong lòng của mình kích thích một
chút xíu bọt sóng."
Tô Thiển đưa mắt nhìn cô sôi nổi biến mất trong tầm mắt mới xoay người đi vào trong nhà.
An Thần đang ưu nhã ngồi ở phòng khách xem báo chí, thấy cô trở lại lập tức để xuống hướng cô nghênh đón.
"Hôm nay trở về sớm như vậy?" Lôi kéo cô ngồi xuống trên ghế sofa, tự mình rót một chén nước đưa lên.
Tô Thiển nhận lấy nước uống một cái, than thở.
An Thần khóe miệng hơi vểnh, đem lấy cô đảo lộn một người, để tay ở trên vai của cô nắn bóp: "Có chuyện gì không hài lòng sao?" .
Không thể không thừa nhận, anh bóp thật đúng là thoải mái, nhẹ nhàng ừ một tiếng, dứt khoát lười biếng nằm ở trên ghế sa lon.
"Người đàn ông hôm nay, là bạn trai trước kia của Nhiễm Mạn sao?"
Tô Thiển chợt mở mắt, lật người ngồi dậy, sững sờ nhìn chằm chằm anh,
bất mãn: "Chị Y Na cái gì tất cả đều báo cáo cho anh sao." .
An Thần tức giận một cây dẻ gõ lên đầu: "Anh mới không có hứng thú biết
quá khứ của người khác, chỉ là vì đó là bạn của em,lại có liên quan đến
anh em của mình."
Tô Thiển lần này đắc ý, hừ hừ hai tiếng: "Anh không phải là cái gì cũng biết nha, làm gì còn hỏi em."
An Thần khẽ đọng lại lông mày, cô gái nhỏ, còn học được nói móc đúng không?
Thuận tay nâng lên bàn tay, làm bộ muốn đem cô lật qua đánh mông, Tô
Thiển vội vàng đứng thật xa, khoa trương che : "An Thần, em chính là da
mịn thịt mềm, anh cũng xuống tay được sao."
An Thần nghe vậy hì hì cười, cánh tay dài lôi kéo, để cho cô lần nữa
ngã vào trong ngực của mình, bàn tay, không an phận hướng y phục thật
mỏng chui vào trong: "Anh dĩ nhiên không bỏ được, nhưng là, em nhất
định phải nói thật, anh hiện muộn cũng sẽ không khách khí, yêu tinh
này, cái kia hết rồi chứ?" .
Tô Thiển cả người bắt đầu run lên, liền vội vàng lắc đầu: "Còn chưa có đấy."
"Không được, anh muốn mình kiểm tra." Lời của cô làm sao có thể tin, mỗi lần kinh nguyệt xong rồi cô đều nói còn chưa có sạch sẽ.
Một đường ôm cô trở về phòng, tay cũng không có quy củ đi theo một đường.
An